Tốn gần một giờ mới tắm rửa xong, cảm xúc của Đường Thiện phức tạp, anh quấn khăn tắm, cẩn thận từng li từng tí đi ra phòng tắm, may mắn trong bất hạnh là Lý Nguyên Vũ cũng không có ôm cây đợi thỏ ngoài cửa.
Anh nhìn xung quanh, liên tục xác nhận Lý Nguyên Vũ không ở gần đây, anh tranh thủ thời gian cầm mặc vào, sau khi ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên anh không biết mình nên làm gì.
Anh sững người tại chỗ cũ, không có suy nghĩ gì.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dừng lại một chút, trong phòng yên tĩnh đến kinh khủng, trên hành lang u ám ẩm ướt tràn đầy bầu không khí quái quỷ.
Anh nhìn thấy cửa căn phòng của mình mở một nửa, để lộ một chút ánh sáng.
Anh lớn gan đi nhìn thử, chỉ thấy Lý Nguyên Vũ đang đọc quyển tiểu thuyết tình yêu nghệ thuật trên bàn của anh.
Bây giờ anh nghĩ lại, có lẽ Lý Nguyên Vũ chính là chủ nhân của quyển sách kia.
Sau khi Đường Thiện xác nhận, anh vốn định lui ra khỏi phòng, bởi vì tạm thời anh còn không muốn đối mặt với người này, khi anh lùi một bước thì lại đụng vào cánh cửa sau lưng phát ra tiếng vang không nhỏ.
Chết tiệt! Đường Thiện âm thầm chửi một câu.
Lý Nguyên Vũ quay đầu lại, phát hiện ra anh.
"Em tắm xong rồi à." Lý Nguyên Vũ ôn hòa cười một tiếng, cũng không chê cười sự vụng về của anh.
Nụ cười mỉm dịu dàng này khiến Đường Thiện nhìn đến ngây người trong nháy mắt. Anh chưa bao giờ gặp người đàn ông nào vừa đẹp vừa cuốn hút như thế.
Đường Thiện lấy lại tinh thần, giật mình trước suy nghĩ của mình, anh sợ tới mức hít một hơi, quay mặt sang chỗ khác, cúi đầu, không còn dám nhìn chằm chằm mặt của người kia nữa.
Lý Nguyên Vũ phát ra tiếng cười khổ cực kỳ bất đắc dĩ, đứng dậy khỏi ghế.
Đường Thiện căng thẳng nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn chân của Lý Nguyên Vũ, thấy anh ta tới gần từng bước một, anh đành phải liều mình lui ra bên ngoài, lui đến bên ngoài phòng, phần lưng đụng vào vách tường hành lang mới thôi.
"Anh là Medusa à?" Đối với hành động trốn tránh rõ ràng của anh, Lý Nguyên Vũ không quá vui vẻ mà trêu chọc một câu.
Mà Đường Thiện vẫn không nói một lời.
"Em đừng sợ, anh chỉ là muốn đến phòng tắm. Tới lượt anh tắm." Dứt lời, Lý Nguyên Vũ đi tới phòng tắm ngay.
Anh ta vừa đi khỏi, Đường Thiện thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất.
Mưa cuối cùng cũng ngừng, không còn tiếng mưa rơi nữa, thay vào đó là tiếng nước chảy từ phòng tắm cách đó không xa. Nghĩ đến Lý Nguyên Vũ có lẽ đang trần như nhộng trong phòng tắm, Đường Thiện nuốt một ngụm nước miếng, tim anh đập hơi nhanh.
Anh không thể ở đây nữa, quá nguy hiểm! Anh không có cách nào khống chế đầu óc của mình, anh lại vô thức tưởng tưởng hình ảnh Lý Nguyên Vũ trần trụi...
Trong thành phố nhỏ không rõ Đông Nam Tây Bắc, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, chạy trốn lung tung một mình, không có mục đích cũng không biết có thể đi đâu, anh chỉ muốn chạy cách xa Lý Nguyên Vũ.
Mãi đến khi anh chạy mệt, dùng hết thể lực, rốt cuộc không chạy nổi nữa, anh mới từ từ chậm lại. Anh phát hiện phong cảnh xung quanh đã khác, anh đã chạy qua chỗ Lý Nguyên Vũ đã dẫn anh đi...
Tự khiến mình lạc hoàn toàn.
Anh cẩn thận quan sát xung quanh, một bên là nơi giống như quảng trường trung tâm, một bên là bậc thang gạch đá. Chỗ anh đứng nằm ở phía dưới, anh tò mò không biết cảnh tượng phía dưới nhìn từ trên sẽ như thế nào.
Anh đang muốn đi tiếp nhưng lại bị gọi lại.
"Cậu Đường Thiện! Thật là khéo, thế mà lại gặp cậu ở đây!"
Nữ cảnh sát mặc đồng phục tuần tra đi về phía anh, vừa đi vừa kéo lại chiếc quần không vừa người, nụ cười của cô sáng sủa, giống như rất quên anh.
"Chị quen biết tôi sao?"
Nữ cảnh sát sửng sốt một chút, nói một cách kỳ quái: "Đương nhiên tôi biết cậu, cả cái thành phố này có ai mà không biết cậu. Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại hỏi tôi như thế?"
"Tại sao mọi người trong thành phố này biết tôi là chuyện đương nhiên?" Đường Thiện hỏi lại.
"Cậu là người yêu của ngài Lý, có ai trong thành phố này không biết cậu. A... Thôi xong rồi, đừng nói là cậu lại mất trí nhớ nữa nhé!" Sau khi nữ cảnh sát trả lời xong thì mới phản ứng được, giọng nói mạnh mẽ the thé có hơi chói tai.
Tai của Đường Thiện hơi đau, anh đưa tay che lại một bên lỗ tai, lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với cô ta.
"Sao ngài Lý không ở bên cậu?" Nữ cảnh thăm dò nhìn về phía Đường Thiện phía sau, không có bất kỳ người nào.
"Ngài Lý là chỉ Lý Nguyên Vũ sao?"
"Đương nhiên, bằng không cậu cho rằng là ngài Lý nào? Kỳ lạ thật, sao ngài Lý lại để cậu một mình chứ? Vô lý." Nữ cảnh sát tràn đầy ngờ vực.
Nhưng Đường Thiện hoàn toàn không muốn giải thích. Anh truy hỏi: "Ngài Lý nổi tiếng lắm à?"
Nữ cảnh sát cười to, giống như là nghe thấy câu hỏi này rất hoang đường.
Đường Thiện lúng túng vô cùng. Chẳng lẽ câu hỏi này ngu ngốc lắm sao?
Nữ cảnh sát dừng cười nắc nẻ, trả lời: "Ngài Lý là người quản lý thành phố, tương tự như chức vụ thị trưởng."
"Tương tự như chức thị trưởng? Không được coi là thị trưởng sao?"
"Không thể coi như là thị trưởng, nơi này của chúng tôi không thuộc quản lý của chính phủ, nói một cách nghiêm túc, ngài Lý giống như là quốc vương của nơi này. Người yêu của cậu là một người cực kỳ ghê gớm đấy." Nữ cảnh sát lắc đầu cảm thán: "Nếu như tôi trẻ lại mười mấy tuổi, chắc chắn tôi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để bò lên trên giường của ngài Lý."
Leo đi, tôi chắc chắn sẽ không để ý đâu, tôi sẽ hoàn toàn không ngăn cản chị. Đường Thiện hò hét trong lòng. Nhưng anh không có gan nói ra lời bất lịch sự như thế.
"Bây giờ chị có rảnh không? Tôi muốn thăm thú xung quanh, chị có thể đi chung với tôi không?" Đường Thiện đề nghị.
"Không được, chút nữa tôi còn phải tiếp tục tuần tra. Nhưng mà tôi có thể tìm người rảnh nhất trên thành phố này để đi chung với cậu." Nữ cảnh sát lập tức nói chuyện với bộ đàm: "Có ai ở khu 510 không... Đi gọi Jack tới 603, cậu Đường Thiện đang ở chỗ này."
Không bao lâu sau, Jack xuất hiện, khuôn mặt cậu ta rất thối, vừa đến đã càu nhàu với nữ cảnh sát.
"Tìm tôi làm gì? Tôi vừa mới ngủ mà." Cậu ta tức giận nói, lại trừng Đường Thiện một cái.
Nữ cảnh sát cực kỳ khí phách đưa tay gõ lên đầu cậu ta: "Cái đồ nhà cậu! Lễ phép với cậu Đường Thiện một chút!"
"Chị làm gì vậy! Đau quá!" Jack ôm đầu hô to, tranh thủ thời gian trốn sau lưng Đường Thiện, coi anh như lá chắn.
"Đừng tưởng rằng cậu trốn sau lưng cậu Đường Thiện thì tôi bó tay với cậu!"
"Chị còn muốn làm gì nữa? Đồ yêu nữ!"
"Cậu!" Nữ cảnh sát cầm dùi cui vượt qua Đường Thiện, giáng nó xuống người Jack.
Đường Thiện vô tội bị kẹp ở giữa, thậm chí còn bị Jack kéo quần áo lộn xộn.
Sau khi nữ cảnh sát hả giận, cô vỗ vai Đường Thiện vai và nói: "Xin lỗi cậu nhé, làm trò cười cho cậu rồi. Jack rất quen thuộc với mọi chuyện lớn nhỏ trong thành phố, có câu hỏi gì thì cứ hỏi cậu ta. Tôi phải tiếp tục tuần tra đây."
Sau khi Jack xác nhận cô ta thật sự rời đi thì mới buông Đường Thiện ra, nhưng lại phát hiện áo sơ mi của Đường Thiện đã bị cậu ta nắm nhăn, làm thế nào cũng không vuốt phẳng lại được. Cậu ta chửi một tiếng, cố sức vuốt phẳng áo sơ mi.
"Xong, tôi xong đời rồi. Tôi sẽ bị Lý Nguyên Vũ gϊếŧ chết mất."
Đường Thiện quay đầu, ở góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của Jack.
"Tại sao anh không ngoan ngoãn ở nhà? Còn chạy ra ngoài, Lý Nguyên Vũ có biết anh chạy ra ngoài không?" Cuối cùng Jack thẹn quá hóa giận mà từ bỏ, không muốn để ý tới cái áo sơ mi nữa.
Đường Thiện lại chợt im lặng.
Phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ, Jack đoán: "Anh không nói với anh ta đúng không?"
Đường Thiện xoay người, bộ dáng khó mà trả lời.
"A, anh phiền chết đi được!" Jack trợn trắng mắt, lấy điện thoại ra định gọi điện thoại.
Đường Thiện vội vàng chặn tay của cậu ta lại, cũng lấy điện thoại của cậu ta, dứt khoát ngắt cuộc gọi.
"Anh làm gì vậy!"
"Xin cậu đừng gọi anh ta."
"Cái gì? Anh muốn hại tôi bị gϊếŧ à?" Jack kêu lên, muốn giành lại điện thoại của mình. Nhưng Đường Thiện giơ tay lên cao, vì chênh lệch chiều cao, Jack duỗi thẳng tay cũng không với tới.
"Khốn nạn, con mẹ nó, anh có thể nào hèn hạ hơn được nữa không!" Jack vừa nhảy vừa la, nhưng thậm chí còn không chạm được đến mép điện thoại.
Lúc này, điện thoại kêu lên, Đường Thiện nhìn thoáng qua, là Lý Nguyên Vũ gọi lại. Anh xoay người nhanh chóng tháo pin điện thoại ra.
"Trả điện thoại lại cho cậu, còn pin... Tôi sẽ tạm giữ." Anh trả điện thoại lại cho Jack, rồi bỏ pin vào quần túi. Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi trong lòng, nhưng anh vẫn mang vẻ mặt như thường.
"Anh dùng điện thoại của tôi cúp điện thoại Lý Nguyên Vũ? Chết chắc, lần này tôi chết chắc thật rồi!" Jack sắp bị ép khóc, cậu ta giựt lại điện thoại, không có pin thì đương nhiên màn hình đen thùi, cậu ta lập tức kêu lên ầm ĩ.
"Dẫn tôi đi dạo xung quanh đi, đường này đi đến đâu?" Đường Thiện khăng khăng muốn đi, sau khi đi một đoạn đường ngắn, anh quay đầu nhìn Jack.
Jack đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm anh một cách dữ dằn, không có ý định di chuyển.
"Anh đừng tưởng rằng mọi thứ đều có thể như anh mong muốn." Giọng điệu của Jack đầy tức tối, cậu ta khá khó chịu.
"Tôi đã mất trí nhớ rồi, cậu thấy bộ dáng của tôi giống vừa lòng đẹp ý lắm sao?" Đường Thiện phản bác.
Jack không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn rất tệ.
"Cứ để tôi đi lung tung một mình đi, đến lúc đó tôi lạc đường không thể quay về, tôi nghĩ cậu sẽ thấy phiền hơn." Đường Thiện nói xong, anh lại tiếp tục đi về phía trước, anh nghĩ Jack sẽ đi chung.
Không bao lâu sau, Jack thật sự theo sau, còn không quên nói vài câu: "Chết tiệt, anh rõ ràng là áp bức dân chúng. Trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ cũng y chang nhau, đồ quỷ ích kỷ!"
Đường Thiện mặc kệ cậu ta tức giận, anh khăng khăng đi lên, leo đến cuối bậc thang, đứng trên chỗ cao, anh trông thấy phong cảnh hoàn toàn khác biệt. Thành phố nhỏ này tọa lạc ở giữa thung lung, bốn bề toàn núi. Chỗ anh đang đứng cũng không phải là trung tâm, mà lệch hẳn về rìa thành phố, càng gần trung tâm lối kiến trúc càng phức tạp, nhà cửa sắp xếp lộn xộn không theo một trình tự nào, giống như là mê cung vậy.
Bất chợt một cơn gió mạnh thổi qua, sương mù dày đặc kéo đến, bao phủ hết tất cả phong cảnh. Thành phố dưới lớp sương mù u ám quái dị, nếu như đi bậy đi bạ chắc chắn sẽ lạc đường.
"Sương mù này tới đúng lúc thật. Không thấy được gì hết, chúng ta có thể đi về chưa?" Jack dùng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác thúc giục anh mau đi về.
"Nhưng ít ra còn có thể đi dạo bên ngoài một chút." Đường Thiện không chịu từ bỏ, đi xuống bậc thang một lần nữa.
Jack ở phía sau chửi vài câu khó nghe, nhưng vẫn đuổi theo anh.
Lúc băng qua một con đường, Đường Thiện quay đầu nói với Jack: "Cẩn thận xe ngựa."
"Không cần anh lo, tự tôi biết đi." Jack khinh thường mà đáp, nói một cách khinh khỉnh: "Dù tôi có vô dụng thế nào thì cũng mạnh hơn thứ mất trí nhớ như anh."
"Cũng đúng, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã bị xe ngựa cán." Đường Thiện qua đường bình an, chờ Jack đuổi theo, anh lại tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường anh nhân tiện hỏi Jack vấn đề về thành phố, ví dụ như là tại sao lối kiến trúc lại khác lạ như thế, giống như không có quy hoạch, và các vấn đề như tại sao lại có thứ lỗi thời như xe ngựa.
Jack lại ấp úng, không nói được là vì sao.
"Khi tôi tới đây thì đã vậy rồi, anh hỏi Lý Nguyên Vũ thì rõ hơn." Cuối cùng cậu ta đổ hết vấn đề cho Lý Nguyên Vũ.
Tất cả câu hỏi của Đường Thiện đều không có được đáp án, anh đành phải tập trung quan sát phong cảnh xung quanh.
Khi bọn họ đi qua một đường hầm núi, anh dừng bước lại. Hầm núi tối đen không thấy đáy, giống như là muốn hút người ta vào.
"Đi thôi! Đừng đứng ở giữa, anh muốn bị xe đụng chết à!" Jack thúc giục, kéo Đường Thiện nói mãi mà không chịu đi sang một bên.
Nhưng Đường Thiện không có cách nào dời mắt đi, anh nhìn chằm chằm vào hầm núi tối đen, đột nhiên anh có linh cảm kỳ lạ...
Đường hầm núi này không có xe đi lại, hơn nữa anh nhất định phải đi qua hầm núi này mới được.
"Này! Anh muốn làm gì?" Jack nhìn thấu ý đồ của anh, cậu ta nhanh chóng túm anh lại, không cho anh vào hầm.
"Tôi phải đi sang phía bên kia." Đường Thiện nói với ý chí kiên định.
"Anh điên rồi sao? Anh muốn tự sát hay là sao?"
"Không có việc gì, tôi biết nơi này sẽ không có xe đi qua. Tôi có linh cảm như thế." Đường Thiện nói xong cũng cảm thấy lập trường của mình quá yếu kém, thứ như linh cảm đâu đáng tin cậy...
Nhưng anh rất tin tưởng bản thân mình!
"Đừng có đùa, nếu thật sự để anh đi qua đó, lỡ xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói sao với Lý Nguyên Vũ!"
"Cậu phải tin tôi, Jack! Tôi nói thật đấy!"
"Anh trai à, anh đừng làm bậy!" Jack không có chút tin tưởng nào, còn muốn kéo anh lại, nhưng lại bị hành động của anh làm giật nảy mình. "Này! Anh làm gì vậy!"
Đường Thiện thò tay vào trong túi quần của Jack, lấy điện thoại ra, lắp pin vào lại.
"Xin lỗi, cho tôi mượn một chút, tôi cần ánh sáng điện thoại." Nói xong, anh đi vào trong.
"Này! Anh muốn đi vào thật à! Này! Này này!" Jack có gọi cũng gọi không được, thấy Đường Thiện xông thẳng vào hầm, cậu ta âm thầm kêu toi rồi ở trong lòng, cũng xông vào theo, liều lĩnh bổ nhào vào người Đường Thiện.
Đường Thiện ngã xuống, điện thoại cũng rơi mất.
"Jack, cậu làm gì vậy?"
"Tất nhiên là ngăn anh lại!" Jack nói như đương nhiên, cậu ta cũng ngẩng đầu tìm kiếm điện thoại bị rơi.
Đường Thiện phát hiện ra động tác của cậu ta, anh cũng nhìn về phía điện thoại. Điện thoại ở ngay phía trước bọn họ, ánh sáng đang mạnh dần yếu, cuối cùng cả hầm núi chìm trong bóng tối lần nữa.
Nhưng vào lúc này, Đường Thiện phát hiện có thứ nào đó cách điện thoại không xa lóe lên ánh kim loại yếu ớt nhờ vào ánh sáng nhạt đang dần tắt đi của điện thoại. Bỗng nhiên anh ngồi dậy, đẩy Jack qua một bên.
"Oa a! Anh làm gì vậy!" Jack hô lên, còn tưởng rằng anh muốn cướp điện thoại, nhưng lại phát hiện anh đi sang hướng khác: "Anh làm gì đó?"
"Có cái gì đó." Đường Thiện mò mẫm và nhặt nó lên, anh phát hiện đó là sợi dây chuyền có móc theo vật gì đó mà anh không thấy rõ lắm.
Jack vội vàng đứng lên bắt lấy vai anh, ép buộc anh đi ra ngoài: "Không phải đồ của anh thì đừng có nhặt bừa!"
Đường Thiện bị đẩy ra ngoài hầm, sau khi có ánh sáng anh mới nhìn rõ món đồ trên tay, phát hiện đó là mặt dây chuyền màu vàng, là loại có thể đặt ảnh vào đó, nhưng mà nó đã bị đè lõm vào.
Rất kỳ lạ, trực giác nói cho anh biết thứ này là của anh.
"Đây là đồ của tôi." Đường Thiện nói với Jack, tiếp theo anh định mở mặt dây chuyền ra, muốn xem bên trong có ảnh hay không, là ảnh của ai.
Mặt dây chuyền lõm vô cùng, anh dùng sức lớn hơn, nhưng mặt dây chuyền vẫn ngậm chặt miệng giống như con nghêu, làm sao cũng không mở ra.
"Đừng đùa. Anh có thời gian rảnh chơi với thứ đó, chẳng bằng mau về đi."
"Đừng làm ồn, tôi sắp mở ra được rồi." Đường Thiện phất tay, xua đuổi Jack quấy nhiễu.
"Này! Anh cho rằng anh đang đuổi ruồi à!" Jack kêu vài câu, thấy vẫn không có cách nào khiến anh dao động, lúc này cậu ta mới ngừng.
Đường Thiện miễn cưỡng mở ra một cái khe, lờ mờ có thể thấy được người trên tấm ảnh có mái tóc đen dài. Anh không thấy rõ tướng mạo của người đó, nhưng mái tóc đen dài khiến anh nghĩ tới một người.
"Tìm được em rồi."
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng, Đường Thiện sợ tới mức kêu to một tiếng, suýt chút nữa làm rơi mất dây chuyền.
Gió lớn nổi lên, tóc người ấy bay lên và rơi trên bả vai, lướt qua cổ vai và gương mặt người ấy. Đối phương đứng cách anh quá gần, gần đến mức có thể nghe rõ cả hơi thở.
Lý Nguyên Vũ tức giận hầm hầm, đứng bên cạnh Đường Thiện, bắt lấy vai anh, khiến anh không có chỗ để trốn.
"Tại sao không nói tiếng nào thì đã rời khỏi nhà? Tại sao phải bỏ trốn nhân lúc anh tắm?" Lý Nguyên Vũ ép hỏi.
Đường Thiện không dám trả lời.
Khi phát hiện dây chuyền trên tay anh, Lý Nguyên Vũ đưa tay giật lấy, kiểm tra một hồi.
"Em tìm được nó ở đâu?" Giọng của Lý Nguyên Vũ nặng nề hơn, đó là điềm báo nổi giận. Ánh mắt của anh ta dời khỏi Đường Thiện đang buồn bực không lên tiếng và nhìn về phía Jack.
"Là do anh ta tự nhặt được trong hầm. Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi đã cản rồi, nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn đi vào." Jack tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ, tránh cho lát nữa chết thế nào cũng không biết.
"Đây là đồ của tôi." Đường Thiện cực kỳ chắc chắn, anh nắm một đầu khác của dây chuyền, không cho Lý Nguyên Vũ lấy đi hết.
"Anh biết nó là đồ của em, là anh tặng cho em." Lý Nguyên Vũ buông mặt dây chuyền ra, lạnh lùng hừ một tiếng: "Em nhớ rõ dây chuyền là đồ của em, nhưng lại quên anh."
Không nhớ ra thì là không nhớ ra, chính anh cũng rất sốt ruột mà! Đường Thiện nhìn anh ta chằm chằm, cất dây chuyền vào túi áo. Đột nhiên nghĩ đến bức ảnh bên trong, anh hỏi: "Anh có thấy bức ảnh bên trong chưa?"
"Đương nhiên, em bỏ hình của anh vào mà." Lý Nguyên Vũ đuổi Jack đi, anh ta ôm vai Đường Thiện đi về.
"Tại sao tôi lại vứt dây chuyền vào hầm?" Đường Thiện truy hỏi.
"Có một hôm chúng ta cãi nhau, em đi ra ngoài, sau đó thì không thấy dây chuyền đó nữa, chắc là em vứt vào lúc đó?"
Đường Thiện cảm thấy kỳ lại, bởi vì cãi nhau với người ta mà lại vứt đồ ư? Anh không cảm thấy mình là người xúc động như thế, chuyện này nghĩ sao cũng thấy lạ.
Bị động đi cùng Lý Nguyên Vũ một đoạn đường, Đường Thiện đột nhiên dừng bước, không muốn tiến lên nữa: "Tại sao anh phải lừa tôi?" Anh quay đầu chất vấn.
"Anh không có." Lý Nguyên Vũ phủ nhận.
"Tôi không có khả năng vứt bỏ quà người khác tặng tôi, cùng lắm là cất đi mà thôi. Tôi không phải là loại người như anh nói." Ánh mắt Đường Thiện kiên định, khẳng định anh ta nói dối.
"Có lẽ lúc đó do em say."
Lại nói dối! Rõ ràng anh không uống rượu!
Đường Thiện cảm thấy phẫn nộ, tại sao phải dối gạt anh, tại sao lại nói dối anh hết lần này đến lần khác!
"Lừa tôi vui lắm sao?"
Vừa nói câu đó ra khỏi miệng, Đường Thiện bỗng nhiên giật mình... Hình như trước đây anh đã nói câu này thì phải?
Anh cố gắng nghĩ lại. Hình như chuyện đó xảy ra trong phòng Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ dùng vẻ mặt lo lắng áy náy nhìn anh... Chỉ nhớ một đoạn ngắn như thế thôi là đã khiến cảm xúc của anh chập trùng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tại sao ngày đó chúng ta cãi nhau?" Anh hỏi.
"Anh quên rồi, hình như không phải là một chuyện quan trọng." Lý Nguyên Vũ đáp.
Không phải chuyện quan trọng mà anh sẽ tức giận đến mức vứt dây chuyền vào hầm núi sao? Đường Thiện bắt đầu lo lắng, anh phát hiện mình hoàn toàn không thể tín tưởng người này.
"Đừng đứng ở đây, chúng ta mau về đi." Lý Nguyên Vũ thúc giục, cánh tay ôm vai anh hơi dùng sức.
"Tôi không muốn trở về với anh." Đường Thiện gạt tay anh ta ra, anh lui một bước: "Tôi không có cách nào ở chung với người cứ lừa tôi mãi. Tôi không tin anh."
"Không về chỗ anh thì em có thể đi đâu?" Lý Nguyên Vũ chất vấn, chắc chắn rằng anh căn bản không có nơi để đi.
"Tôi có thể đến sở cảnh sát, xin cảnh sát giúp đỡ."
"Đừng phí sức, cảnh sát sẽ chỉ đưa em về nhà anh thôi. Tất cả mọi người đều biết em là người của anh, còn ai dám chứa chấp em?"
"Tôi thà rằng ngủ đầu đường xó chợ..." Đường Thiện hờn dỗi, không muốn nhận thua. Anh không đấu lại người này, nhưng cũng không muốn yếu kém như thế.
Lý Nguyên Vũ biết, tính cách của Đường Thiện không phải thích nói đùa, anh nghiêm túc cảm thấy ngủ đầu đường xó chợ đỡ hơn về nhà, anh đã mất lòng tin với Lý Nguyên Vũ.
Lý Nguyên Vũ nở nụ cười, tiếng cười tối tăm mà nhẹ nhàng, giống như là được giải thoát.
Đường Thiện thình lình rùng mình một cái.
"Nếu đã như vậy, anh cũng lười đóng vai quý ngài tốt bụng, đi theo anh, hoặc là anh ép em đi." Lý Nguyên Vũ sầm mặt, vẻ hiền lành thân thiết hoàn toàn biến mất, ánh mắt sắc bén mà tàn nhẫn, tựa như đổi thành người khác.
Đây mới là bộ mặt thật của anh ta sao? Đường Thiện kinh ngạc với sự thay đổi của Lý Nguyên Vũ. Khi hai người một tiến một lùi, anh đã đụng vào phần đầu hồi của căn nhà phía sau.
"Anh..." Đường Thiện quay đầu muốn nhìn xem có đường lui hay không, nhưng lại phát hiện không còn đường lui, anh vừa mới định quay đầu, phút chốc phần vai gáy đau xót, mắt anh tối sầm lại, bất tỉnh mất đi ý thức.
Khi anh tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên chiếc giường mềm mại, trước mắt là trần nhà trắng. Anh bị tiếng chuông đồng hồ chim cúc cu đánh thức, tiếng chuông vang lên mười một lần, là mười một giờ. Màn cửa đóng lại, không có một chút ánh sáng nào chiếu vào được, anh không thể nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ, có lẽ bây giờ là buổi tối.
Tiếp theo anh nghe thấy tiếng khép sách lại.
Anh quay đầu nhìn lại, Lý Nguyên Vũ ngồi trước bàn sách, đang đọc quyển tiểu thuyết nghệ thuật tình yêu kia. Quả nhiên không phải sách của anh, mà là sách của Lý Nguyên Vũ.
"Chào buổi tối. Em muốn ăn bữa tối không? Anh giúp em chuẩn bị." Lý Nguyên Vũ mỉm cười với anh. Nét mặt của anh ta rất bình thường, tất cả mọi thứ đều yên bình thì lại càng không bình thường.
Suy nghĩ của Đường Thiện lướt qua trong đầu, anh chậm rãi ngồi dậy, ngồi đối diện Lý Nguyên Vũ, quan sát anh ta một hồi lâu.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Nguyên Vũ mỉm cười ôn hòa, khó hiểu mà nhìn lại ánh mắt của anh.
Đường Thiện không nói một lời, chậm rãi cúi đầu xuống, không muốn nhìn anh ta, không bao lâu anh lại nghe thấy Lý Nguyên Vũ thở dài một tiếng.
"Anh xuống dưới chuẩn bị bữa tối, em... đi rửa mặt trước đi." Lý Nguyên Vũ vừa nói vừa đứng lên, bắt đầu đi.
Anh nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, trông thấy chân của Lý Nguyên Vũ dần dần tới gần, ngừng ở trước mặt anh, không nhúc nhích hồi lâu.
Anh ta muốn làm gì? Đường Thiện suy đoán trong lo lắng.
Anh nhìn thấy cái bóng mờ giơ tay lên, tới gần anh. Trong nháy mắt cơ thể của anh căng cứng, tay Lý Nguyên Vũ ngừng giữa không trung, cái bóng đã chạm vào nhau, nhưng trên thực tế còn chưa tiếp xúc.
Tinh thần anh căng thẳng, không biết rốt cuộc Lý Nguyên Vũ có chạm vào anh hay không, là muốn đánh anh hay là muốn sờ anh đây? Trái tim Đường Thiện cứ như ngừng đập hồi lâu.
Cuối cùng Lý Nguyên Vũ thả tay xuống, cũng không nói gì, thậm chí cũng không thở dài. Anh ta lui một bước, quay người rời khỏi phòng, chừa cho anh khoảng trống.
Đường Thiện thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng. Anh đỡ trán suy nghĩ, anh ghét bản thân mình, sao anh lại mềm yếu như vậy? Anh nên nói thẳng mặt rõ ràng với Lý Nguyên Vũ, chứ không phải lựa chọn trốn tránh.
Nhưng anh lựa chọn trốn tránh theo bản năng. Bởi vì anh không thể chống lại bản năng, bởi vì anh sợ.
A, anh ghét bộ dạng này của bản thân.
Tự căm ghét bản thân hồi lâu, anh mới xuống giường đến phòng tắm rửa mặt, từ cửa thông gió phòng tắm anh nhìn thấy sắc trời u ám bên ngoài, thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng gió gào thét từ ngoài cửa sổ.
Đường Thiện đi tắm nước lạnh, ép mình tỉnh táo ngay lập tức. Chỉ tốn không đến năm phút đồng hồ. Anh nhìn mình trong gương và thở một hơi thật dài, anh cũng không rõ mình đang làm cái gì, tình huống cứ rối loạn, mơ hồ.
Kết quả bận rộn cả ngày, thu hoạch duy nhất cũng chỉ có sợi dây chuyền này.
Nghĩ tới dây chuyền, Đường Thiện sờ túi mình, phát hiện sợi dây chuyền đã biến mất!
Anh phản ứng ngay: Chắc chắn là bị Lý Nguyên Vũ lấy rồi! Anh vội vàng mở cửa, muốn đi chất vấn anh ta. Không ngờ vừa mở cửa ra, Lý Nguyên Vũ đã đứng ở bên ngoài.
Đường Thiện hoảng sợ kêu to một tiếng, lui về sau một bước, suýt chút nữa đã ngã.
"Anh đứng bên ngoài làm gì?" Anh thẹn quá hóa giận mà hỏi, không khỏi thấy chột dạ.
"Lúc đầu anh muốn đi nấu cơm, nhưng lại lo lắng em sẽ chạy trốn. Anh suy nghĩ một lát thì thấy canh chừng em vẫn chắc chắn hơn." Nụ cười của Lý Nguyên Vũ dần biến mất, để lại khuôn mặt bình tĩnh theo dõi anh.
"Anh không chỉ muốn khống chế tự do của tôi, còn muốn cướp đi sự riêng tư của tôi sao?"
"Giữa chúng ta vốn không có bí mật."
Vậy tại sao anh phải nói dối tôi?
Đường Thiện nhíu mày, Lý Nguyên Vũ quá vô lý, đáng lẽ ra anh nên nhận ra mới đúng, nhưng đối phương lại nói năng hùng hồn như vậy, khiến người ta không có cách nào mở miệng chất vấn.