*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cốt truyện giá đáo~~~~
Sau đêm kịch liệt đó qua đi, Bạc Đình rất ít khi chạm vào Hoa Ly, thậm chí đem nàng từ mật thất thả ra ngoài, lại an bài nàng tại trúc quán vắng lặng lúc trước cùng vài thị nữ biết võ công.
Hoa Ly không cam lòng, nàng đã cố gắng chạy trốn nhiều lần nhưng cuối cùng cũng bị bắt lại, nhiều lần như vậy nhưng thái độ Bạc Đình lại hoàn toàn khác thường, hắn hoàn toàn dung túng nàng, kiên nhẫn nhìn nàng đau đầu để tìm cách thoát ra nhưng vẫn về lại bên hắn. Qua một tháng, tin tức làm nàng sợ hãi hơn cả việc không trốn được cũng đến.
"Khanh Khanh, ngươi có thai."
Ôm lấy thân thể đang bị điểm huyệt của nàng, Bạc Đình đặt tay lên mạch đạp khẳng định rõ ràng, trong lòng hắn sung sướng vạn phần, thậm trí trong đầu hắn còn cân nhắc nên đặt tên hài tử là gì, lại cầm lòng không được hôn cái trán trơn bóng của nàng, hớm hở nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của nàng, vui sướng ban đầu trong nháy mắt lại tan biến mất.
"Không cao hứng sao? Nàng sắp được làm mẫu thân rồi, ta biết nàng hận ta, không sao, ta có cả đời để làm nàng hết hận."
Dấu đi mất mát trong đáy mắt, hắn nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của nàng, đây là kết quả hắn chờ mong đã lâu, đến nỗi nàng có tránh né cùng hận hắn, hắn cũng không sao.
Hoa Ly khóc, khóe mắt tràn ngập nước mắt đến nỗi hắn lau mãi vẫn không hết, huyệt đạo đã sớm được cởi bỏ, nàng lại giống như mất đi tri giác cuộn tròn trong lồng ngực hắn bất động.
Mẫu thân - là từ ngữ rất xa lạ với nàng, từ nhỏ nàng được ca ca nuôi lớn, chưa từng được cảm nhận qua cảm giác có mẫu thân yêu thương, nàng đã từng nghĩ, nếu về sau có hài tử nàng yêu thương bé con hết mực.
Nhưng vì sao lại là hài tử của nàng cùng nam nhân này...
Sinh hoạt trong lúc mang thai hoàn toàn khác biệt, do sợ hãi Hoa Ly có tâm tư khác, Bạc Đình một tấc cũng không rời khỏi nàng, đồ ăn cũng phải chọn mức tốt nhất, ban đêm tuy hai người nằm cùng một chiếc giường nhưng hắn lại rất đứng đắn nằm cách nàng nửa cánh tay.
"Ngủ đi, nếu chỗ nào không thoải mái thì kêu ta."
Bạc Đình đã tập võ nhiều năm, nội lực cực kỳ thâm hậu, làm cho cảm quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường, gió thổi cỏ lay bên ngoài cũng làm hắn tỉnh giấc, hiện giwof nàng đã có thai năm tháng, hắn lại càng cẩn thận hơn, đến cả mộng cũng mộng thấy nàng.
"Ta đói bụng."
Thật lâu sau, Hoa Ly làm cách nào cũng không thể ngủ được bắt đầu lên tiếng.
Nam nhân nằm bên cạnh tự nhiên tỉnh táo hơn hẳn, giây phút đó hắn thực sự vui mừng, khó lắm nàng mới nguyện ý nói chuyện với hắn, liền vội vàng đứng dậy hỏi:
"Muốn ăn cái gì?"
Hoa Ly nhắm mắt lại chưa từng nhìn hắn, cân nhắc một lúc, mới lạnh lùng nói:
"Mì Dương Xuân."
"Hảo, rất nhanh sẽ có."
Bạc Đình nhanh chóng rời đi, đại khái là sợ Hoa Ly sẽ đói, hắn thậm chí còn quên cả sử dụng khinh công, trúc quán đèn đuốc sáng trưng, không gian yên tĩnh thoang thoảng mùi huân hương giúp an thần rất an toàn cho nữ nhân mang thai, do Bạc Đình cố ý điều chế chỉ vì Hoa Ly khó đi vào giấc ngủ.
Sau một hồi Bạc Đình mới bưngvề một cái chén nhỏ, thấy Hoa Ly còn ngồi ở mép giường chưa ngủ, tự trách nói:
"Thật nhiều năm chưa làm qua,cho nên mất chút thời gian, nàng mau ăn đi."
Chén canh bốc lên mùi hương nhàn nhạt, trên mặt thả hai quả trứng nhỏ, Hoa Ly chỉ đưa mắt nhìn, cũng không tiếp nhận chén.
"Ta không thích ăn hành."
Bạc Đình nhìn vào chén mì lác đác vài cọng hành thái, cười cười:
"Không sao."
Ngón tay nam tử thon dài cứng cáp cầm đũa lên liền cẩn thận gắp đi mấy cọng hành lá, từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn nàng, cho đến lúc chén mì không còn chút hành lá nào, Bạc Đình mới bưng đến cho Hoa Ly.
"Đã không có."
(Mì Dương Xuân và những cọng hành lá)
"Mang đi, ta không muốn ăn."
Tưởng trừng nam nhân này sẽ tức giận bỏ đi, nhưng không ngờ hắn lại ngồi ở mép giường lẳng lặng cười, nhìn chén mì trong tay bất đắc dĩ lắc đầu, đem nó để lại trên bàn, đi lôi kéo cái chăn nàng đang đắp.
"Đừng che lại, ngủ như vậy đối thân thể không tốt, nếu bao giờ đói bụng, ta lại nấu mì cho nàng."
Những ngày tiếp theo chuyện như vậy liền thường xuyên phát sinh, nàng rõ ràng là cố ý, dù là cao lương mĩ vị hay thức ăn thanh nhàn đều bị nàng mặc kệ hoặc trực tiếp ném xuống đất, Bạc Đình lại không lên tiếng đi lấy cho nàng thêm chén khác.
Bụng càng lúc càng lớn, Hoa Ly tính tình lại càng ngày càng xấu, rất nhiều thời điểm liền bày ra bộ măt khó ở cho hắn xem, Thánh nữ do Giáo chủ Ma Giáo nuôi lớn làm sao có thể là đèn cạn dầu, Bạc Đình lại càng ngày càng hiểu thêm về nàng, thăm dò rõ ràng tính tình của nàng, lại càng thêm yêu thích không buông.
"Hai tháng nữa là hài tử ra đời rồi, ta đã tìm được một nơi an thân, đợi nàng hết cữ chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Hoa Ly không cho là đúng cười lạnh:
"Như thế nào, võ lâm minh chủ đều không lo chuyện giang hồ nữa sao?"
Sớm đã thành thói quen bị nàng châm chọc mỉa mai, Bạc Đình cũng không để ý, cái hư danh võ lâm minh chủ làm sao mà so được với Hoa Ly. Dạo gần đây, các đại môn phái đều buộc hắn phải giao ra Thánh Nữ Ma giáo, cũng đã phái từng đám người đến sơn trang ám sát.
"Không lo, quá không thú vị, vẫn là mang theo tiểu dâm oa đi ẩn cư thì hơn."