Vì ông nhắc đến cái danh hiểu ngớ ngẩn đó nên tôi đã đáp lại ông một cách ngớ ngẩn.
Tại sao phụ thân lại nhắc đến chuyện đó?
Hơn nữa, mỗi lần nghe cái tên đó, tôi lại cảm thấy tồi tệ.
Chân Long là cái quái gì thế?
Trước đó tôi không biết, nhưng sau khi giành được danh hiệu Long, tôi cảm thấy điều đó quá lớn lao đối với một thiên tài trẻ tuổi.
Ngoài ra, tôi giống như một con rắn thực sự trong số các loài rắn hơn là một con rồng.
“Không tệ.”
"...Cái gì?"
Tôi sững sờ một lúc sau khi nghe câu trả lời của phụ thân.
Ông vừa nói gì thế?
“Làm tốt lắm”
Phụ thân nói và gật đầu, như thể ông thực sự đang khen tôi.
Khi nhìn vào đó, tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và hơi buồn nôn.
Có chuyện gì với ông vậy? Ông ấy có b·ị t·hương khi chiến đấu với Hắc Cung Chủ không?
Không phải vậy, tôi thấy ông phá hủy mọi thứ mà không hề b·ị t·hương.
Hoặc có thể đồ ăn mà phụ thân ăn gần đây không ngon.
Tôi gác chuyện này sang một bên và hỏi phụ thân.
“...Nếu phụ thân không còn gì để nói thì con có thể hỏi người một câu được không?”
Khi tôi xoa cái bụng căng đầy, phụ thân nhìn tôi.
“Giống như có chuyện gì đó xảy ra với Mạc Dung gia, chuyện này có ý nghĩa gì?”
“Mạc Dung gia...Ồ.”
Tôi cho rằng ông ấy đã có một cuộc nói chuyện ngắn với trưởng lão của Mạc Dung gia.
Nhưng phản ứng của ông cho thấy ông đã quên mất chuyện đó rồi.
“Một việc kinh doanh.”
“...Vâng, chắc chắn là vậy. Rõ ràng là vậy.”
Phụ thân nghĩ tôi hỏi vì tôi không biết điều đó sao?
“Điều đó có nghĩa là ngươi không cần biết về nó.”
Tôi bỏ cuộc ngay sau khi nghe câu trả lời đó của phụ thân.
Bởi vì tôi biết rằng ông sẽ không nói với tôi bất cứ điều gì nếu ông ấy nói những lời đó.
[Ngươi có bỏ cuộc quá nhanh không?]
Kinh nghiệm trong cuộc sống trước đây giúp ích cho tôi vào những lúc như thế này.
[Thật là một sự giúp đỡ vô nghĩa...]
-Lộp cộp...
“Nếu không còn gì để nói thì ngươi có thể rời đi."
Sau khi nghe phụ thân nói vậy, tôi quay lại và bước ra khỏi phòng Gia chủ.
Khi tôi bước ra ngoài, tôi thấy mặt trời đang dần lặn.
Tôi đoán là ông không có ý định bỏ tôi vào tù lần nữa.
Có lẽ là vì phụ thân đã trở về gia tộc.
Thành thật mà nói, việc quay trở lại gia tộc cũng không đến nỗi tệ.
Bởi vì tôi nghĩ địa ngục tiếp theo đang chờ tôi là ở tòa phủ đệ của tôi.
Nếu địa ngục đầu tiên của tôi là cuộc gặp gỡ với phụ thân, thì địa ngục thứ hai mà tôi phải đối mặt còn khó khăn hơn nhiều.
Nhiều đến mức tôi thà quay lại ngục thất còn hơn.
“Hoan nghênh trở về, thiếu gia.”
Khi tôi bước vào nhà lần đầu tiên sau một thời gian dài, Hồng Oa là người đầu tiên chào đón tôi.
...Hmm... đó là một vấn đề lớn.
Vấn đề bắt đầu từ đây.
Sự thật là Hồng Oa là người chào tôi đầu tiên chứ không phải ai khác.
Thông thường, sẽ có một người nào đó chạy về phía tôi để chào tôi, nhưng tôi không thể thấy cô ấy ở đâu cả.
Lúc này tôi toát mồ hôi lạnh.
Tôi giấu nỗi hoảng sợ của mình và cẩn thận hỏi Hồng Oa.
“Mấy người khác đâu rồi?”
Khi tôi hỏi cô ấy, tôi thấy Hồng Oa giật mình một lúc, đồng tử hơi rung động.
Từ phản ứng của cô ấy, tôi mỉm cười và gật đầu.
Ừm, tôi c·hết chắc rồi.
Tôi nhận ra mình đã bị lừa sau khi nhìn thấy phản ứng của Hồng Oa.
“Nam Cung tiểu thư đã vào phòng khi cô ấy đến. Cô ấy có vẻ mệt mỏi.”
“Căn phòng đó là của ta phải không?”
“Ồ, vâng”
Tại sao ngươi lại trả lời như thể đó là điều hiển nhiên vậy?
Tại sao việc cô ấy ngủ trong phòng tôi lại rõ ràng thế...?
“Đường tiểu thư nói rằng cô ấy có việc phải ra phố.”
“...Ta đoán đó là một điều may mắn trong số tất cả những điều bất hạnh.”
"Нả?"
"Không có gì."
Đường Tố Nhiệt có việc gì đó để làm ngoài phố à?
Đã đủ kỳ lạ khi một người có huyết thống ở tận Tứ Xuyên lại có doanh nghiệp ở Sơn Tây, nhưng đó không phải là điều tôi đang nghĩ đến lúc này.
“Thế còn Vi Tuyết A thì sao?”
Đó là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên tôi nói tên đầy đủ của cô ấy bằng chính miệng mình.
Có thể kiếp trước tôi cũng chưa từng làm điều đó.
Bởi vì tôi luôn gọi cô ấy là Thiên Kiếm, hay bất kỳ danh hiệu nào cô ấy có.
"Ồ, Tuyết A à..."
Hồng Oa do dự một chút rồi kể cho tôi nghe về Vi Tuyết A.
- Tuyết A chắc hẳn đang ở trên ngọn núi phía sau.
Bước chân tôi hướng về phía ngọn núi.
Mặt trời sắp lặn rồi, vậy tại sao Vi Tuyết A lại lên núi?
Mặc dù cô ấy biết tôi đã trở về gia tộc.
[Rõ ràng là con bé đó không muốn nhìn thấy mặt ngươi mà.]
Khi Thiết lão nói như thể ông xác nhận nỗi lo lắng của tôi, tôi cắn môi.
Tại sao lòng tôi lại cảm thấy bực bội thế này?
Tôi đã trải qua cảm giác đó nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy như một gánh nặng.
Tôi đã leo lên núi sau khi nghe nói cô ấy đang ở đâu đó trên núi, nhưng tôi cảm thấy mình biết Vi Tuyết A sẽ ở đâu.
Tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy.
Sự hiện diện của Vi Tuyết A luôn rất nhẹ, nên tôi sẽ không tìm thấy cô ấy ngay cả khi tôi đạt đến Tuyệt Đỉnh Cảnh.
Nhưng có lẽ Vi Tuyết A đang ở một nơi mà cô ấy có thể nhìn thấy hoàng hôn.
Nếu tôi đoán đúng thì nơi đó có thể là vách đá hoặc đỉnh núi, nhưng ở ngọn núi phía sau Cửu Gia, chỉ có một nơi như thế.
Đúng như tôi mong đợi, trên ngọn đồi nơi có thể nhìn thấy hoàng hôn, tôi nhìn thấy ai đó.
-Xoạt!
Với âm thanh như tiếng kiếm chém vào gió, một thanh kiếm gỗ vung lên trong không trung.
Trông giống như một màn luyện kiếm, nhưng với một võ giả, đó là một màn luyện kiếm tệ hại, thiếu cơ bản.
Thật khó để gọi đó là một màn luyện kiếm.
Tôi nghe nói cô ấy đang luyện kiếm.
Nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy lại vung thanh kiếm gỗ.
-Cạch
Cô nhận thấy sự có mặt của tôi.
Hành động dường như không thể ngăn cản của cô ấy dừng lại và ánh mắt cô chạm vào ánh mắt tôi.
Hả?
Người đứng ở đó chính là Vi Tuyết A...
Và người đang nhìn chằm chằm vào tôi chính là Vi Tuyết A...
Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó thở hơn.
Tại sao vậy?
Vi Tuyết A có mái tóc đen pha chút nâu.
Cô ấy không có mái tóc vàng óng ả như tôi đã thấy ở kiếp trước và đôi mắt cô ấy đen như hắc diện thạch, chứ không phải đôi mắt hoàng sắc ở kiếp trước của tôi.
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn cô ngay lúc này, tôi lại nghĩ đến Vi Tuyết A trong kiếp trước.
Có phải vì ánh nắng mặt trời làm cho mái tóc đen của cô ấy sáng hơn không?
Đúng vậy, đó hẳn là lý do tại sao tôi đã nhầm.
“Ồ, xin chào?”
Tôi chào Vi Tuyết A một cách cẩn thận.
Thậm chí chỉ cần vẫy tay nhẹ.
Đó là lời chào rất giống lời chào của kẻ thua cuộc, nhưng tôi không nghĩ ra cách nào khác để chào cô.
"Xin chào.”
Rất may là Vi Tuyết A đã phản hồi.
Giọng cô trầm hơn trước nhưng cô vẫn đáp lại.
“Đã lâu rồi nhỉ?”
“Ừ. Lần trước, ta đang vội-"
Cô không có vẻ gì là giận nên tôi dùng cái cớ đã chuẩn bị sẵn.
“Cửu thiếu gia.”
“...Và không thể... cái gì cơ?"
Tôi kinh ngạc nhìn Vi Tuyết A mà không nói hết câu.