Một võ giả đã đạt đến Hợp Nhất Cảnh, hay thậm chí là đỉnh phong của cảnh giới này.
Lại thể hiện những cảm xúc như vậy với tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Bây giờ ngươi có thể trả lời ta không, ngươi đã mở cánh cửa đó bằng cách nào?”
“Ý ông là ta mở cửa bằng cách nào ư, rõ ràng là ta đẩy cửa vào mà?”
Tôi quay lại nhìn phía sau khi trả lời.
Bởi vì có quá nhiều Ma khí, nên có vẻ như những kiếm giả của Cửu gia không thể dễ dàng tiến vào được.
Tôi nên làm gì?
Nếu đứa nhóc trong vòng tay hắn ta thực sự là Thiên Ma, tôi không thể để 'nó' trốn thoát được.
“Thật ấn tượng.”
"...Về cái gì?"
“Ánh mắt của ngươi dường như biết người này là ai vậy.”
Hắc Cung Chủ đang gọi Thiên Ma là một ‘người’.
Và chỉ cần hắn ta gọi đứa nhóc bằng cái tên như vậy cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa họ không tốt mấy.
Vậy có nghĩa là Thiên Ma đã biến Hắc Cung Chủ thành ma nhân sao?
Không chỉ hắn mà tất cả các võ giả khác của Hắc Cung đều vậy.
Có phải Thiên Ma đã can dự vào chuyện này không?
Giống như ma nhân trong kiếp trước của tôi.
Để tìm hiểu về điều này...
Bằng mọi giá tôi phải bắt được kẻ đó.
Kể cả khi tôi không có cơ hội nào chống lại hắn ta.
-Phừng phựt!
Tôi lập tức triệu hồi ngọn lửa sau khi tích tụ Hỏa khí.
Đan điền của tôi vẫn còn đau nhức, nhưng tôi không thể vì thế mà do dự.
Khi Hắc Cung Chủ nhìn thấy tôi tích tụ sức mạnh, trên mặt hắn ta nở một nụ cười nhẹ.
“Ta không tin rằng một tên nhóc như ngươi lại biết vị trí của mình. Nếu không phải vậy, sự rộng lượng của ta có vẻ buồn cười với ngươi phải không?”
Khi Hắc Cung Chủ vạch một đường bằng tay, luồng khí tràn ngập cả căn phòng lập tức t·ấn c·ông tôi.
Tôi tăng tốc độ trong khi giải phóng ngọn lửa.
-Phù.
Tôi đã cố gắng t·ấn c·ông Hắc Cung Chủ, nhưng khi tôi đến gần hắn...
-Rầm...!
“Ặc...!”
Phía bên sườn của tôi đã bị lộ trước đòn t·ấn c·ông của Hắc Cung Chủ.
Cùng với một âm thanh không mấy dễ chịu vang lên, tôi bay xa về phía sau và lăn vài vòng trên nền sàn.
...Tôi khó có thể phản ứng đúng lúc vì tôi không thể sử dụng hết dòng khí của mình.
Đây đã là tình huống khó khăn vì sự chênh lệch về trình độ giữa chúng tôi.
Nhưng vì đan điền của tôi không hoạt động bình thường nên điều này gần như không thể thực hiện được.
Nhưng ngươi lại bảo ta hãy buông bỏ khi nó đang ở ngay trước mắt ta ư?
Làm sao ta có thể làm được?
Cho dù sử dụng Huyết khí...
Bằng cách làm mọi thứ tôi có thể.
Kể cả khi việc này hủy hoại tôi...
Tôi phải bắt được kẻ kia.
“Vì tình hình hiện tại, ta sẽ không g·iết ngươi, ngươi nên biết ơn vị--”
Hắc Cung Chủ định nói nhưng đột nhiên dừng lại.
Điều này cũng tương tự với tôi khi tôi sắp sử dụng Huyết khí của mình.
Nguyên nhân là vì Thiên Ma đang nằm trong vòng tay của Hắc Cung Chủ đang chỉ tay về phía tôi.
Một lát sau, Thiên Ma lên tiếng.
"...Cái đó."
“'Thiên' sao ngài lại...?"
“Là... của ta ư?”
‘Nó’ nghiêng đầu như thể đang bối rối.
... Có lẽ?
‘Nó’ phản ứng với Ma khí bên trong cơ thể tôi.
Nếu đứa nhóc đó thực sự là Thiên Ma thì chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra.
Bởi vì Ma Đạo Thiên Hấp Công của tôi rốt cuộc chính là sức mạnh của Thiên Ma.
Ngay lúc đó....
-Grừ!
Ma khí bị phong ấn bên trong cơ thể tôi bắt đầu sôi trào lên.
Bởi vì Ma khí trong cơ thể tôi trở nên điên cuồng, đan điền vốn đã đau đớn của tôi lại gào thét bên trong.
“Hự...!”
"...Của ta..."
Có vẻ như Thiên Ma trong vòng tay của Hắc Cung Chủ đã biết điều gì đó.
...C·hết tiệt...
Ma khí của tôi bắt đầu chạy loạn.
Cảm giác như nó đang cố gắng thoát khỏi cơ thể tôi bằng ý chí riêng của nó.
Vì Ma khí là một loại khí, nên nếu nó thoát ra khỏi cơ thể tôi thì ngay lập tức sẽ gây tổn hại cho cơ thể.
Vì vậy tôi phải chặn dòng khí đó trong khi chịu đựng cơn đau.
“...Chuyện này sao có thể...”
Trong lúc đó, Hắc Cung Chủ nhận thấy dòng khí đang hỗn loạn bên trong cơ thể tôi.
Mắt hắn ta mở to hơn nữa vì kinh ngạc.
“Làm sao... Làm sao ngươi có thể sở hữu loại khí đó?!”
Như thể đang tức giận, giọng nói của hắn ta có chút cảm xúc.
Tôi tò mò tại sao hắn lại biểu lộ cảm xúc như vậy, nhưng lúc này tôi không thể thắc mắc vì đang bận chịu đựng nỗi đau.
Khi tôi tiếp tục vật lộn với nỗi đau trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận...
[...Grừ.]
Từ sâu trong đan điền, tôi nghe thấy một âm thanh kì lạ.
Nghe như thể nó không vui về điều gì đó.
[Grừ...]
Đó là tiếng gầm gừ của một con thú.
“...Ha.”
Cùng lúc tôi ngạc nhiên, luồng Ma khí đang cuồn cuộn trong cơ thể tôi cũng dần lắng xuống.
“Hộc...Hộc.”
Cùng với mồ hôi lạnh chảy dọc cơ thể, tôi thở hổn hển như thể đang hét lên.
Đau đớn đến thế đấy!
Nhưng nó cũng khiến tôi tò mò.
Bởi vì Ma khí tưởng chừng như có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào đã bình tĩnh lại ngay lập tức.
Ngay sau đó, khi tôi nhìn lên Thiên Ma...
Tại sao ‘nó’ lại sợ?
Tôi thấy Thiên Ma đang run rẩy, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Vẻ ngoài đó giống hệt một đứa nhóc bình thường, chuyện đó chỉ khiến tôi càng tức giận.
“...'Thiên' có chuyện gì vậy?”
Thiên Ma không trả lời câu hỏi của Hắc Cung Chủ.
‘Nó’ chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi trong khi run rẩy.
Khi nhìn vào đó, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
‘Nó’ có nhận ra không?
Huyết Ma, câu nói của Độc Cô Chuẩn về việc có một con quái thú bên trong cơ thể tôi.
Có phải thứ tôi nghe thấy trước đó là tiếng gầm gừ của con thú đó không?
Nếu như vậy, liệu Thiên Ma có sợ con thú đó không?
Bởi vì nếu không phải như vậy, làm sao có thể giải thích được phản ứng của ‘nó’ lại như vậy?
Nhưng con quái vật này là gì...? Cái quái gì đang ở trong cơ thể tôi thế?
Nghĩ đến việc một sinh vật như thế lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đây là điều mà ta không thể hiểu được.”
Có vẻ như ngay cả Hắc Cung Chủ cũng không hiểu nổi tình hình này, khi thấy giọng điệu của hắn ta có vẻ bối rối.
Tuy nhiên, giọng nói của hắn cũng mang theo sát khí.
“Vậy thì, ta sẽ phải dọn dẹp chỗ này ngay bây giờ."
Luồng khí của hắn tụ lại thành hình dạng một chiếc dùi.
Tôi có thể nhận ra luồng uy áp của hắn vì hắn ta đang nhắm vào tôi.
Tuy nhiên...
Cơ thể tôi không nghe lời tôi vì những chuyện đã xảy ra trước đó.
Vì vậy, với tốc độ này, tôi sẽ c·hết vì luồng khí của hắn sẽ khoan một lỗ vào người tôi.
Ngay lúc đó...
“Chậc!”
Hắc Cung Chủ đang định giải phóng luồng khí của mình thì tặc lưỡi.
“...Có vẻ như ta đã lãng phí quá nhiều thời gian.”
Ngay khi Hắc Cung Chủ nói với giọng điệu thất vọng.
-Phừng phựt!
Ngọn lửa tràn vào phòng qua lối đi phía sau tôi.
Ngọn lửa bao quanh tôi như thể chúng muốn bảo vệ tôi, rồi chúng tạo thành một bức tường trước mặt tôi.
Xét theo nhiệt lượng và màu sắc của nó, tôi có thể biết ngọn lửa này thuộc về ai.
“Ngươi thực sự cố gắng hết sức để gặp rắc rối.”
Cùng với giọng nói không có cảm xúc...
-Bụp.
Luồng khí uy áp xuất hiện như thể đang cố gắng tạo áp lực xuống khu vực đó.
Như thể Ma khí tràn ngập căn phòng này không hề ảnh hưởng đến ông, Chiến Thần Hổ Cửu Triệt Luân, phụ thân tôi, đã bước vào đây.
“Ta đã bảo ngươi đừng hành động hấp tấp, nhưng ngươi vẫn gây ra rắc rối.”
Chắc chắn Ma khí sẽ khiến ông khó thở, nhưng phụ thân lại hành động như thể nó không hề ảnh hưởng đến ông.
Chuyện đó là không thể xảy ra.
Ma khí không khác gì c·hất đ·ộc c·hết người đối với võ giả sở hữu một loại khí khác nó.
“Hắc Cung Chủ.”
Hắc Cung Chủ mỉm cười sau khi nghe thấy tiếng gọi của phụ thân.
“Đã lâu không gặp, Hỏa Ma.”
“Ngươi đã phá vỡ giao ước.”
“Ta chắc rằng ngươi cũng không tin rằng ta sẽ giữ giao ước này cho đến tận thế.”
Mặc dù Hắc Cung Chủ nói giọng điệu giễu cợt, nhưng phụ thân không hề có phản ứng gì.
Có vẻ như ông ấy không hề quan tâm.
“Ta đoán ngay cả một người đàn ông ma quỷ như ngươi cũng quan tâm đến đứa con của mình, khi ngươi bỏ công việc qua một bên mà đi cả một chặng đường dài đến đây.”
“Ta không muốn nói nhảm nữa.”
Để chứng minh cho lời nói của mình, phụ thân dần dần bao quanh mình bằng ngọn lửa.
Nghiêm túc mà nói, lượng Hỏa khí mà ông có vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, Hắc Cung Chủ vẫn tiếp tục mỉm cười như thể không hề sợ hãi.
“Ngươi không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, mặc dù ngươi hẳn đang gặp khó khăn.”
"Im lặng.”
Ngọn lửa tạo ra bởi lượng Hỏa khí khổng lồ bay về phía Hắc Cung Chủ để thiêu đốt hắn…
-Rầm!
Nhưng kết giới được tạo ra bởi luồng khí của Hắc Cung Chủ đã chặn đứng đòn t·ấn c·ông.
Kết giới được lập bởi luồng khí của hắn rung chuyển trong giây lát như thể nó sắp sụp đổ, nhưng không thể phá vỡ hoàn toàn.
...Có vẻ như phụ thân không hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Ma khí.
Tôi không cảm thấy đó là một sự lầm lẫn, vì trong mắt tôi, tôi nhận thấy phụ thân mình đã run rẩy trong giây lát.
“Đừng vội thế, dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi.”
Nói xong những lời này, Hắc Cung Chủ liền lùi về phía sau.
Hướng tới lối vào Ma Cảnh Môn tỏa ánh tử sắc.
“Ta cũng có chuyện muốn nói với con trai ngươi, nên chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Tôi nghiến chặt răng khi nhìn Hắc Cung Chủ đi xa dần.
Bởi vì cơ thể tôi vẫn chưa cử động được.
Tôi phải để hắn ta trốn thoát như thế này sao...?
Tai họa đang nằm trong tay của Hắc Cung Chủ?
Trong lúc tôi vẫn còn run rẩy, Hắc Cung Chủ thì thầm với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Một khi điều đó xảy ra, Cửu gia sẽ là kẻ phạm Nguyên Tội.”
“...!”
Kết thúc câu nói đó, Đại Ma, Hắc Cung Chủ và Thiên Ma biến mất sau khi bước vào Ma Cảnh Môn.
Cho đến tận giây phút cuối cùng, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Ma.
Và Thiên Ma non nớt cũng nhìn chằm chằm vào tôi.
Khi Ma Cảnh Môn hoàn toàn nuốt chửng toàn bộ bọn họ, nó dần khép lại biến mất giữa không trung.
Nhẹ nhàng đến nỗi cảm giác như nó chẳng hề tồn tại ngay từ đầu.
...Tại sao?
Mặc dù tôi đã để Thiên Ma trốn thoát, nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ lại về lời mà Hắc Cung Chủ đã nói trước đó.
Tại sao Hắc Cung Chủ lại nói những lời như vậy rồi rời đi?
Nguyên Tội.
Nguyên Tội của Cửu gia.
Đó là lúc họ mở Ma Cảnh Môn lần đầu tiên trên thế giới này cách đây rất lâu.
Đó chính là Nguyên Tội và là bổn phận của Cửu gia.