Bên trong khu rừng không có sự tận cùng, một màn sương mù tử sắc dày đặc hiện hữu.
Thiên không đầy sương mù đến mức không thể phân biệt được ngày hay đêm.
Tất cả những gì có thể nghe thấy là âm thanh xung quanh của sơn lâm và tiếng dế kêu, khiến tôi cho rằng lúc đó đang là ban đêm.
-Rụp!
Một âm thanh thô ráp phát ra từ giữa những cái cây.
Đó là âm thanh của một vật gì đó bị bẻ gãy và bị kéo ra.
- Roẹt!
Cùng với âm thanh đó, những chú chim đang ẩn núp trong rừng cũng đồng loạt bay đi.
- Ài.
Tôi thở dài, kết thúc trận chiến khốc liệt này.
Tôi ném cổ con ma vật ra xa, đó là cổ của một con ma vật lục sắc trông giống như một sói.
-Lộp cộp!
Đầu của con ma vật lăn tăn trên mặt đất sau khi bị ném đi và trước cái đầu đó, có một người đang đứng.
Tôi cau mày khi kiểm tra xem đó là ai.
Đó là người mà tôi không muốn gặp chút nào.
- Cái gì?
Giọng nói phát ra từ miệng tôi vẫn thô lỗ như mọi khi.
-...Ngươi chỉ đánh bại được một con thanh ma vật mà đã mệt đến vậy sao?
- Sao vừa tới đây đã nói năng vô độ thế, muốn c·hết à?
Nữ nhân nói chuyện với tôi bằng một cách chế giễu chính là Băng Phượng.
Cô ấy cũng bị phủ kín từ đầu đến chân bởi bụi và lá cây ở khắp mọi nơi.
Mạc Dung Hy Á thở dài rồi lên tiếng sau khi nghe tôi nói.
- Ha, thấy ngươi thư giãn thế này ta ghen tị quá.
- Thư giãn? Trong mắt ngươi, ta có vẻ thư giãn à?
Tôi đã chiến đấu hết mình, thế mà cô ta lại nói rằng tôi đang thư giãn.
Đây chính là lý do vì sao tôi ghét ả nữ nhân c·hết tiệt đó.
Cô ta nghĩ rằng thế giới chỉ luôn xoay quanh cô ta thôi ấy!
Tôi khạc nhổ xuống đất, không muốn cuộc trò chuyện vô nghĩa này tiếp tục, nhưng Mạc Dung Hy Á vẫn tiếp tục nói.
- Ngươi đang ở đây vật lộn với một con ma vật nào đó mà thậm chí còn không biết tình hình hiện tại ra sao, vậy nên trông ngươi có vẻ như đang thư giãn.
Tôi liếc nhìn Mạc Dung Hy Á khi nghe cô ta nói vậy.
- Ngươi đang nói gì thế? Nói rõ ràng đi.
- Ta nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tìm được một người... Nhưng lại phải là ngươi trong số tất cả mọi người. Ta thật là xui xẻo.
- Con điên khốn kiếp này!
Tại sao cô ta lại nói xấu tôi khi chính cô ta là người đến tìm tôi?
Không có cô ta, tôi đã đủ mệt mỏi rồi.
Tôi hét vào mặt cô trong khi ngọn lửa của tôi ngày càng lớn, nhưng Mạc Dung Hy Á vẫn giữ vẻ mặt thất vọng.
-...Ngươi, đã bao lâu rồi ngươi không gặp mọi người?
- Cái gì?
Tôi hỏi như vậy với câu hỏi đột ngột của Mạc Dung Hy Á, nhưng cô ấy giục tôi trả lời mà không hề quan tâm chút nào.
- Ta hỏi, đã bao lâu rồi....Đừng kéo dài chuyện này nữa, hãy nói với ta, đây là tình huống khẩn cấp.
- Khoảng bốn ngày.
- Bốn ngày? Ngươi, ngươi có bao giờ nghĩ rằng có điều gì đó kỳ lạ trong bốn ngày đó không?
- Ngươi đang nói điều gì kỳ lạ vậy? Nói rõ hơn đi.
Mạc Dung Hy Á hất tóc lên sau khi nghe tôi nói.
Cô ta có vẻ rất thất vọng.
-...Mọi người đều biến mất.
Tôi cau mày sau khi nghe cô nói vậy.
Một năm đã trôi qua, kể từ ngày chúng tôi bị mắc kẹt trong cái thế giới c·hết tiệt này.
Cái 'Cõi Ma Vực'....Vực Thẳm này.
Số lượng người bị mắc kẹt trong Vực Thẳm đã giảm dần kể từ ngày đầu tiên, nhưng vẫn còn khá nhiều người ở lại.
Đó là nhờ vào sự hy sinh to lớn mà Thủy Long và Vi Tuyết A đã thực hiện để bảo vệ mọi người.
Nhưng mọi người đều biến mất sao?
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Làm sao họ có thể biến mất, khi nơi này thậm chí còn chẳng lớn đến thế?
Tôi hiện đang trinh sát một phần khu rừng nằm ở phía Bắc.
Thiên không đầy sương mù, nhưng tôi vẫn đến đây cùng một số người với hy vọng tìm được chút thức ăn hoặc một lối thoát.
Nhưng tất cả mọi người đều biến mất?
Có ít nhất hai mươi người cùng đi.
Mạc Dung Hy Á cũng có vẻ không hiểu nổi, cô ấy đáp lại.
- Ý ta là thế, ngươi nên đi tìm những người khác nếu họ m·ất t·ích, nhưng ngươi đang làm cái quái gì ở đây thế?
- Ngươi bị mù à? Ngươi không thấy sao? Ta đang cố gắng sống sót đây này!
Như đã thấy trước đó, tôi gần như không thể giữ được mạng sống khi phải chống trả những con ma vật bên trong khu rừng.
Thành thật mà nói, đã có một số khoảnh khắc cận kề c·ái c·hết.
Tôi hiểu rằng chúng chỉ là những con ma vật lục sắc, nhưng vì tôi đã ở đây mà không được ngủ trong suốt bốn ngày liền...
Tôi đã gần c·hết trước đó vì kiệt sức.
Mạc Dung Hy Á cười nhạt trước câu trả lời của tôi.
- Vậy thì ngươi nên đi tìm người khác đi. Ngươi đang làm gì ở đây mà lại thảm hại một mình thế?
- Ta nghĩ họ vừa bỏ rơi ta.
-...Cái gì?
Mạc Dung Hy Á kinh ngạc hỏi khi tôi thốt ra lời nói nhẹ nhàng đó.
Cô ta chắc chắn đã nghe những gì tôi vừa nói, vậy tại sao cô ấy lại hỏi lại?
- Không có gì lạ cả, phải không?
-...
Không biết có phải vì tôi nói những lời đó quá thong thả không? Mà Mạc Dung Hy Á có vẻ như đã không nói nên lời trong giây lát.
Với cô ta, điều đó có thực sự kỳ lạ đến vậy không?
Theo tôi, việc tôi bị bỏ lại phía sau không có gì là lạ cả.
Điều tương tự cũng xảy ra với Mạc Dung Hy Á, người ngồi ngay trước mặt tôi.
Cho đến tận bây giờ, không đời nào nữ nhân điên đó tin bất cứ điều gì tôi nói và tôi chắc chắn rằng cô ta sẽ dùng tôi làm mồi nhử và bỏ chạy nếu tình huống nguy hiểm xảy ra.
Mạc Dung Hy Á thở dài sau khi dường như hiểu được suy nghĩ của tôi.
-...Thôi bỏ đi. Còn ngươi, vậy là ngươi thậm chí còn chưa thử rời khỏi khu rừng đúng không?
- Chưa?
Giờ nghĩ lại, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi khu rừng.
- Nói sao nhỉ? Chúng ta không thể.
Ngay khi tôi có ý nghĩ đó, Mạc Dung Hy Á đã nói bằng giọng lạnh lùng.
- Ý ngươi là chúng ta không thể sao?
- Ta đã quay lại lối vào ban đầu nhưng cuối cùng ta chỉ đi vòng quanh nơi đó và nó không cho ta rời khỏi khu rừng.
- Ngươi chắc chắn không phải chỉ mình ngươi không tìm được lối vào chứ?
- Ngươi nghĩ ta ngu ngốc như ngươi sao? Rõ ràng là ta đã để lại dấu vết ở nơi ta đi qua.
-...
Con điên này, tôi thề, tôi có nên lao vào vặn cổ ả ta ngay bây giờ không?
Tôi thực sự đã định vặn cổ cô ta, nhưng tôi đã kiềm chế lại.
Tôi thậm chí còn không thể thắng cô ta khi đang trong trạng thái tốt nhất, vậy nên nếu tôi lao vào cô trong tình trạng hiện tại, tôi thực sự có thể c·hết.
- Dù sao thì... Vậy chúng ta không thể rời khỏi khu rừng sao?
- Nếu ngươi không tin ta, hãy tự mình xem nhé.
Vì vậy, tôi quyết định tự mình đi xem.
May mắn thay, những dấu vết mà Mạc Dung Hy Á nói rằng cô ấy để lại đã không biến mất, vì vậy chỉ cần tôi đi theo những dấu vết đó, tôi sẽ đến được lối vào khu rừng, nhưng...
-...Sao ta lại ở đây nữa thế?
Tôi đi vòng quanh và thấy mình vẫn đang ở trong khu rừng nơi tôi gặp Mạc Dung Hy Á.
Đúng là tôi đã sống cuộc đời mình một cách liều lĩnh và thiếu suy nghĩ, nhưng con đường tôi đi cùng Mạc Dung Hy Á là một đường thẳng và tôi biết rằng con đường đó không đưa tôi trở lại đây.
- Ta đã nói với ngươi rồi mà?
Mạc Dung Hy Á, người đang đi theo tôi từ phía sau, nói như thể muốn chứng minh bản thân.
- Chúng ta không thể đi được.
Tôi nhìn xung quanh với đôi mắt mệt mỏi.
Sương mù vẫn bao phủ khu rừng, bầu trời và tiếng dế kêu vẫn inh ỏi, nhưng nghĩ đến việc mình đang ở trong Vực Thẳm, trước tiên tôi phải tìm hiểu xem những con dế đó có phải là côn trùng hay không?
Sau khi nhìn chằm chằm vào Mạc Dung Hy Á một lúc, tôi lên tiếng.
- Vậy ý ngươi là, mọi người khác đều biến mất. Và chỉ có ngươi và ta thực sự bị mắc kẹt trong rừng?
Mạc Dung Hy Á bắt đầu cau mày sau khi nghe tôi nói, nhưng cô ấy không phản bác lời tôi.
Có lẽ là vì mọi điều tôi nói đều là sự thật.
Tóm lại, những người tôi đi cùng để trinh sát khu rừng đều biến mất và giờ đây chỉ còn lại tôi và con điên đó.
Trên hết, tôi thậm chí không thể rời đi?
Tóm lại suy nghĩ của mình, tôi thì thầm trong khi xoa mặt.
- Ta c·hết chắc rồi.
Mạc Dung Hy Á cũng không trả lời câu hỏi này.
Tôi thực sự ước gì cô ta nói rằng tôi đã sai.
Nhưng thực tế vẫn khắc nghiệt như thường lệ.
Ừm, nghĩ về tương lai xa.
Đây chính là thời điểm mối quan hệ bất hạnh kéo dài của chúng tôi bắt đầu.
*****************
Bậc thang dẫn lên chùa Thiếu Lâm Tự không dài bằng bậc thang ở Hoa Sơn.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi nơi này có nhiều du khách hơn Hoa Sơn.
Tất nhiên là ngươi phải đặt lịch hẹn trước để có thể vào.
Nhưng thực hiện điều đó khá dễ dàng.
Trước khi chạy trốn khỏi Mậu Diễn, thực ra trước đó tôi đã hẹn sẽ đến Thiếu Lâm Tự rồi.
Tôi đã có kế hoạch quay lại gia tộc ngay sau khi giải đấu kết thúc, vì vậy tôi đã đặt lịch hẹn sớm để có thể hoàn thành công việc sớm nhất có thể.
Nhưng cô ta thì sao?
Tại sao Mạc Dung Hy Á lại ở đây?
Mạc Dung Hy Á, người đang đứng ở đây như thể không có chuyện gì xảy ra, trông rất lạ vì cô ta hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh xung quanh.
Khi tôi nhìn Mạc Dung Hy Á với vẻ mặt ngơ ngác, Mạc Dung Hy Á mỉm cười trong khi chỉnh lại quần áo.
“Thật trùng hợp, Cửu thiếu gia.”
Chắc chắn đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi thậm chí còn không cần đến trực giác.
Nếu có điều gì đó giống như sự trùng hợp ngẫu nhiên, được thốt ra từ miệng nữ nhân giống như cáo kia thì tôi thật không thể nào mà tin được.
“...Sao Mạc Dung tiểu thư lại ở đây?”
“Ý Cửu thiếu gia là tại sao? Ta cũng có chút việc ở Thiếu Lâm Tự mà?”
“Chút việc hả... Vậy, chính xác thì chút việc đó của tiểu thư ở đây là gì?"
Mạc Dung Hy Á chỉ tay về một nơi nào đó sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Ngay cả với một hành động nhỏ như vậy, cô cũng đã thể hiện được sự đẳng cấp của riêng cô.