Đúng giờ Dậu, gió bên ngoài điện bắt đầu thổi, làm cho chuỗi hạt dưới rèm châu kêu từng tiếng leng keng.
“Hoàng Thượng giá lâm —” Giọng nói lanh lảnh của Lý công công vang khắp cung điện tráng lệ.
Mọi người trong yến hội sôi nổi hành lễ, trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Văn Thuận Đế chậm rãi đi đến vị trí chủ vị, khí thế tỏa ra mạnh mẽ nhưng đôi mắt rất hiền từ, ngay cả giọng nói cũng hòa ái, “Chư vị không cần đa lễ.”
Hắn ngồi ở chủ vị, giơ tay hướng về phía Tiêu Quý Hòa, “Cung yến lần này là trẫm đặc biệt dành riêng cho Tiêu Tướng Quân.”
Sau đó hắn thu tay về, vuốt thẳng ống tay áo, trên mặt mang theo nụ cười, cao giọng: “Mấy ngày trước, trong trận chiến hai nước Văn - Hạ, Tiêu Tướng Quân chỉ mang theo hơn 8000 quân sĩ, giúp trẫm đoạt lại lãnh thổ Lương Hạ từ tay Man tộc, trẫm cảm thấy vô cùng hài lòng.”
Nói xong, Văn Thuận Đế bưng chén rượu trước bàn lên, hơi xoay người nói với Tiêu Quý Hòa: “Tiêu Tướng Quân tuổi trẻ đầy triển vọng, đây là vinh hạnh của triều ta. Trẫm kính khanh một ly.”
Tiêu Quý Hòa cử chỉ khiêm tốn, khí phách nói: “Hoàng Thượng tán thưởng, có thể giúp vương triều giành lại lãnh thổ là vinh hạnh của mạt tướng.”
Văn Thuận Đế gật đầu tán đồng, sau đó cười lớn, quay sang Tiêu Lâm bên cạnh nói: “An Nam hầu, ta xem như đã nhìn ra, đứa con này của khanh thừa kế đầy đủ phong thái của khanh năm đó.”
Lúc tiên đế còn tại vị, Tiêu Lâm đã được phong làm Đại Tướng Quân, sau nên duyên phu thê cùng Ức Dương Công Chúa. Sau khi Văn Thuận Đế Khương Uyên đăng cơ, tuổi tác ông cũng đã cao, nhờ những chiến công hiển hách trước đó mà được phong làm An Nam Hầu.
Tiêu Lâm không thể phủ nhận điều này, chỉ đáp: “Chỉ cần có thể vì Hoàng Thượng phục vụ, tiểu nhi hi sinh cả tính mạng cũng không uổng.”
“Tiêu gia các người đó,” Văn Thuận Đế uống một ngụm rượu, nụ cười trên mặt càng không khống chế được.
Mọi người trên bàn hai mặt nhìn nhau.
Phải công nhận, chủ mẫu Tiêu gia là Trưởng Công Chúa một nước, dưới gối còn có ba đứa con.
Trưởng nữ Tiêu Mạnh Tư vừa gả vào Đông Cung đầu năm nay, trở thành Thái Tử Phi quyền cao chức trọng. Hôm nay mặc y phục xinh đẹp ngồi cạnh Thái Tử Khương Hoài Tín.
Con thứ hai là Tiêu Trọng Từ, vừa qua nhược quán, được phong làm Thái Thường Chưởng Cố (1). Làm việc nhanh nhạy lại thấu hiểu lòng người. Gần đây hắn đến phía Bắc xem tình hình thiên tai, đã lâu chưa hồi kinh.
(1) Quan trông coi các nghi lễ,công việc quan trọng trong triều đình và hậu cung
Về phần con út Tiêu gia, Tiêu Quý Hòa cũng không cần phải bàn nhiều, mấy năm qua có vô số thông tin về hắn, câu chuyện anh dũng đánh giặc được lan truyền vô cùng rộng rãi.
Nếu không phải lão tam của Tiêu gia chết trẻ, có lẽ bây giờ cũng đang làm việc trong triều đình.
Cả nhà đều có địa vị cao.
Văn Thuận Đế uống thêm một ly rượu, nở nụ cười với chúng thần. Ý cười không tới đáy mắt, khiến người ta cảm giác bầu không khí bên trong điện đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Hắn nhìn Tiêu Quý Hòa nhưng lại nói với Tiêu Lâm: “Sang năm Kính Thanh đến tuổi làm lễ nhược quán. Nam tử thành niên đều phải suy xét việc lập gia đình. Tiền nhân đều nói thành gia lập nghiệp, ngươi lại làm ngược lại.” Hắn vỗ nhẹ mặt bàn bàn, cười cảm thán.
Các quan lại phía dưới hiểu ý, bắt đầu nịnh hót: “Hoàng Thượng nói chí phải!”
“Tiêu Tướng quân khôi ngô tuấn tú (2), lại tinh thông võ nghệ, nên tìm một phu nhân xứng đôi vừa lứa.” Người nói lời này chính là phu quân Vương thị mà Ôn Phù Tang vừa gặp ban nãy, Lý thái thường Lý Giang.
(2) Nguyên văn 一表人才 - Nhất biểu nhân tài: Tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch sự
Lý thái thường hơi nghiêng người về phía trước, trên mặt tràn đầy tươi cười, “Nếu thần nhớ không lầm thì Ngộ Ninh công chúa vừa đến tuổi cập kê. Trai tài gái sắc, nếu như trở thành một đôi, đối với thần mà nói, đúng là thêm hoa vào gấm mà.” (3)
(3) Nguyên văn 錦上添花 - Cẩm thượng thiêm hoa: Đã đẹp càng đẹp, đã vui càng vui
Nữ tử đi theo Vương thị giờ đang ngồi sau Lý thái thường, nghe thấy lời này, nàng không phục thấp giọng kêu: “Cha!”
Lý thái thường sắc mặt khẽ biến, liếc nàng một cái có ý cảnh cáo, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười.
Hiếu Mẫn Hoàng Hậu ngồi bên cạnh Văn Thuận Đế cũng thay đổi sắc mặt, bà trêu ghẹo nói: “Thái thường đại nhân sao lại bỗng nhiên quan tâm tới Phái Nghi thế. Phái Nghi còn nhỏ, dù đã cập kê nhưng suy nghĩ chưa trưởng thành. Con bé trong mắt bổn cung vẫn là một đứa trẻ, nếu hiện tại mà thành thân, chỉ sợ không quản lý được gia đình.”
Nàng quay đầu nhìn về phía người ngồi ngang hàng với mình, khéo léo cười hỏi: “Thẩm Quý Phi, muội thấy thế nào?”
Thẩm Quý Phi từ đầu đến cuối vẫn giữ điệu bộ dịu dàng phóng khoáng, nàng ngó lơ ánh mắt trừng lớn của Khương Phái Nghi ngồi phía dưới, đạm nhiên nói: “Tâm ý của tỷ tỷ và thần thiếp không mưu mà hợp.” (4)
(4) Nguyên văn 不謀而合 - Bất mưu nhi hợp: Không bàn bạc nhưng vẫn có suy nghĩ giống nhau
Quả thật là vị Quý Phi yêu kiều mềm mại cả đời được sủng ái.
Lúc Lý Giang vẫn còn đang nói, các quan thần khác sao không hiểu ý tứ trong lời của hắn.
Hoàng Thượng nghi kỵ thế lực Tiêu gia không phải mới một ngày hai ngày, cho dù chủ mẫu Tiêu gia là Trưởng Công Chúa đi chăng nữa, hắn cũng không yên tâm chút nào. Trước thì ban hôn cho Tiêu Mạnh Tư gả vào Đông Cung, hiện còn có chủ ý với Tiêu Quý Hòa.
Trong cung có hai vị công chúa, một là nữ nhi của Cố Quý Phi đã mất, Tùy An Công Chúa Khương Mộ Nghi; người thứ hai là con gái của sủng phi Thẩm Quý Phi hiện tại, Ngộ Ninh Công Chúa Khương Phái Nghi.
Còn vì sao lại nhắc tới Ngộ Ninh Công Chúa, đương nhiên là do nàng được Thẩm Quý Phi sinh ra. Thẩm Quý Phi không chỉ nhận được ân sủng của Hoàng Đế, nàng còn là thứ nữ của Thái Uý đương triều.
Lý Giang có tính toán mượn một hòn đá ném hai chim. Không chỉ muốn làm hài lòng Hoàng Thượng, lại muốn nịnh bợ Thẩm Thái Uý một chút.
Nhưng hắn lại quên mất Hiếu Mẫn Hoàng Hậu.
Edit: Cún
Hiếu Mẫn Hoàng Hậu là đích nữ của Bình Tây Vương quá cố, lúc ấy hôn ước của bà và Hoàng Thượng là do tiên đế chỉ định. Mọi người đều biết giữa Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không có quá nhiều tình cảm, nhưng bà vẫn có thể ngồi vững vàng trong hậu cung, cho dù Quý Phi có được sủng ái cũng không làm gì được bà.
Bà sinh được hai nhi tử, con trai lớn Khương Hoài Tín là Thái Tử, mà con trai nhỏ Khương Hoài Nhược mới sinh ra không bao lâu đã được phái đi làm con tin, bảo vệ nền hòa bình của hai quốc gia, cũng nhờ vậy mà lãnh thổ đất nước mới được khôi phục.
Hy sinh to lớn như vậy, cũng đủ để bảo toàn địa vị và quyền lực của bà cả một đời.
Dù Khương Phái Nghi có gả cho Tiêu Quý Hòa cũng rất khó uy hiếp đến bà.
Bên trong điện yên tĩnh nhưng thật ra đang giương cung bạt kiếm, Ức Dương trưởng Công Chúa Khương thị dùng ngón tay đỡ lấy tay Tiêu Lâm, Tiêu Lâm bắt được tay bà, lặng lẽ nắm lấy.
“Đa tạ ý tốt của Thái thường đại nhân,” Tiêu Lâm gật đầu thăm hỏi, ông cười nhạt, “Không dám dối Hoàng Thượng, tiểu nhi nhà thần đã có suy nghĩ thành thân. Thần nghĩ không bao lâu nữa, An Nam Hầu phủ sẽ nghênh đón một đại hỷ sự.”
“Ồ?” Văn Thuận Đế bước xuống bậc thang, câu chuyện bắt đầu xoay vòng, “Kính khanh đây là —”
Tiêu Quý Hòa mặt không biến sắc, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, mạt tướng đã có người trong lòng.”
Lời này vừa nói ra, trong điện bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, các thiên kim tiểu thư đặc biệt đến dự yến tiệc dần mất hứng thú. Tỷ muội ngày thường hay trò chuyện với nhau giờ đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Duy nhất chỉ có Ôn Phù Tang cúi đầu.
Nàng nhìn chằm chằm vào đường hoa văn trên váy, đôi vai vô thức rũ xuống, trong lòng không khỏi mất mát: Hắn nói hắn đã có người trong lòng.
Chỉ một câu nói cũng khiến tất cả suy nghĩ của nàng bị chia năm xẻ bảy, không thể ghép lại được.
“Trẫm thật muốn biết xem là vị thiên kim nào được Kính khanh coi trọng?”
Tiêu Quý Hòa bình tĩnh liếc nhìn Ôn Phù Tang phía đối diện.
Chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng lúc hắn mở miệng lại đem theo thập phần ôn nhu, “Hiện tại vẫn chưa thể nói, mạt tướng còn chưa hỏi ý kiến nàng, không biết nàng có nguyện ý để mạt tướng nói ra hay không. Chờ thêm mấy ngày nữa, mạt tướng sẽ hồi đáp.”
“Ha ha ha ha,” Văn Thuận Đế bị những lời này chọc cho cười. Vừa rồi hắn không để ý xem Tiêu Quý Hòa nhìn về hướng nào, vì thế cho rằng người kia chỉ là nữ tử tầm thường, nháy mắt trở nên yên tâm: “Được, được, trẫm không hỏi nữa.”
“Nếu việc thành thân không cần trẫm nhúng tay, vậy khanh muốn gì thì cứ nói với trẫm.” Văn Thuận Đế hào phóng xua tay, khách khí nói: “Cứ coi như trẫm hứa với khanh, khanh chỉ cần nói ra, trẫm nhất định thỏa mãn yêu cầu.”
T
iêu Quý Hòa cũng lễ phép trả lời: “Mạt tướng giờ phút này vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mạt tướng hy vọng Hoàng Thượng có thể giữ cho thần quyền sử dụng lời hứa này, chờ ngày sau nhớ tới sẽ dùng.” Hắn hành lễ: “Mong rằng Hoàng Thượng thành toàn.”
Văn Thuận Đế mỉm cười, “Được! Trẫm hứa với khanh!”
Cung yến vẫn tiếp tục, các cung nữ laqnf lượt đi lên, người đánh đàn, người nhảy múa.
Một mảnh bình yên.
Trong lúc ăn uống linh đình, Văn Thuận Đế dường như nhớ tới chuyện gì, hắn phất tay ra hiệu, tiếng đàn hát trong điện lập tức biến mất.
Vừa rồi còn ồn ào, giờ lại trở nên im lặng, điều này thật khiến người ta bất ngờ.
Cuối cùng Ôn Phù Tang vẫn nghe thấy hắn nói: “Ôn Bình, người ngồi bên cạnh phu nhân của khanh là thiên kim phủ Thường Tướng sao?”
Ôn Phù Tang đứng dậy, sau đó quý xuống hành lễ, “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Không cần đa lễ.” Văn Thuận Đế cho nàng ngồi lại vị trí, lại ân cần giống như lúc hỏi chuyện Tiêu Quý Hòa: “Phụ thân ngươi nói năm nay ngươi vừa cập kê, việc này có đúng không?”
“Dạ phải.”
Nhờ sự yên tĩnh nên cho dù Ôn Phù Tang không ngẩng đầu nhìn Văn Thuận Đế, nàng vẫn biết là giọng của hắn.
Văn Thuận Đế chuyển tầm mắt, mở một chủ đề trò chuyện khác, “Mấy ngày trước sứ giả Hoang Kinh đến triều ta, trẫm cùng hắn đã trò chuyện rất lâu.”
“Lúc đó có nhắc tới chuyện duy trì quan hệ hoà bình lâu dài, không biết chư vị ái khanh thấy thế nào?” Hắn cười, “Thật ra cũng không nên nhắc tới chuyện này, chẳng qua trẫm vừa nhắc tới chuyện thành thân của Tiêu Tướng Quân, ta thấy bây giờ nói ra việc này cũng không sao.”
“Trẫm mới biết được, Thái Tử Hoang Kinh chưa cưới vợ. Trẫm nghĩ rằng nếu triều ta có nữ tử nguyện ý đi hòa thân, nhất định là biện pháp đẹp cả đôi đường.”
“Nghe sứ thần nói rằng, người Hoang Kinh đặc biệt thích nét dịu dàng của nữ tử phương nam, trẫm xét hai vị công chúa đều cảm thấy không phù hợp bằng ngươi.” Mọi người sôi nổi nhìn theo Văn Thuận Đế, đặt ánh mắt lên người Ôn Phù Tang.
Ôn Phù Tang bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, trên mặt không một tia hoảng loạn, chỉ là bàn tay nắm chặt lấy góc áo.
Điều gì đến cũng đến, điều gì đáng lo cũng sẽ đến.
“Hoàng Thượng,” Ôn Thừa Tướng Ôn Bình vội vàng ròi khỏi chỗ ngồi, đi đến trước điện.
Hắn cúi người, chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, ngài có điều không biết. Sắc mặt tiểu nữ có vẻ thuần tịnh thanh nhã, sở dĩ là vì từ nhỏ đã ốm yếu, thường xuyên mắc bệnh. Thân thể nàng yếu ớt không thể đi xa, hơn nữa không chịu được cái nóng oi ả của mùa xuân mùa hè, cũng không địch nổi cái lạnh giá của mùa thu đông”
“Chỉ sợ sẽ ốm suốt một thời gian dài.” Ôn Bình tiếp tục nói: “Vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng xem xét.”
Văn Thuận Đế không để bụng nói: “Nếu trẫm nhớ không lầm, phu nhân của Ôn Thừa Tướng trước kia là đại phu. Ở chỗ trẫm có nhiều loại dược liệu rất tốt, nếu Ôn thừa tướng đề cập sớm hơn, bệnh của lệnh thiên kim cũng sớm khỏi.”
“Hoàng Thượng”
Lúc Ôn Bình đang tính toán xem nên nói gì, một giọng nói mềm mại uyển chuyển lại có phần khí thế xuất hiện trước, khiến người ta không khỏi chú ý.
Ôn Phù Tang cũng rời chỗ, nàng hơi lắc đầu với Ôn Kinh Mặc, sau đó ánh mắt lơ đãng đối diện với Tiêu Quý Hòa ngồi cạnh, nhưng sau đó lại nhanh chóng bỏ qua một bên.
Ôn Phù Tang không chút sợ hãi nhìn về phía chủ vị, ngữ khí êm ái: “Dân nữ nhận được sự hậu ái của Hoàng Thượng.” Nàng cố nhấn mạnh, đảm bảo tất cả mọi người phía dưới đều nghe thấy.
Nàng nói tiếp: “Quả thật dân nữ tử nhỏ đã ốm yếu, thân thể thường bệnh tật liên miên. Dân nữ tự biết nếu như không phải có người nhà che chở, chỉ sợ bản thân sớm đã không còn tính mạng.”
Edit: Cún
“Yểu Yểu,” Ôn Bình nhẹ giọng gọi nàng một tiếng, dường như biết nàng định nói gì tiếp theo, ngữ khí nôn nóng lại mang theo đau lòng.
Ôn Phù Tang quay đầu nhìn ông, hơi mỉm cười, sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Văn Thuận Đế, từng câu từng chữ đều trịnh trọng, che giấu đôi mi đang run rẩy vì khẩn trương.
Nàng nói: “Dân nữ trước kia có đọc qua một câu — thông giả nghe được trong im lặng, minh giả thấy được thứ vô hình.”
(5) 聪者听于无声,明者见于未形
Trích trong Ban Cố - Hán Thư - Hoài Nam Hành Sơn Tế Bắc vương truyện: Những người có thính giác tốt nhìn thấy mọi thứ trước khi chúng được nghe thấy; những người có đôi mắt tốt nhìn thấy mọi thứ trước khi chúng xuất hiện
Nàng dùng tất cả sự ngụy trang để nói ra câu này.
Đối với lời muốn nói tiếp theo, dù cho Ôn Phù Tang cố gắng thế nào cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Giọng nàng run rẩy bổ sung: “Dân nữ biết hòa thân là hỉ sự, nhưng dân nữ từ nhỏ đã yếu. Khoảng cách lại xa, một câu cũng không nghe đuóc. Hoàng Thượng vừa rồi còn nói với dân nữ gì đó, dân nữ…”
Ôn Phù Tang dừng một chút, rũ mắt, “Dân nữ đều nghe không rõ.”
Phía dưới đồng loạt xôn xao.
Nên biết rằng cho dù nói là khả năng nghe yếu cũng sẽ bị mọi người cho rằng nàng bị điếc.
Trước kia mội người đều biết thiên kim nhà Thừa Tướng ốm yếu, nhưng không ngờ là tàn tật.
Tàn tật, ở Văn triều, hay nói đúng hơn là bât cứ triều nào đều sẽ nhận được ánh mắt khinh thường.
Nữ tử như vậy nếu như được phái đi hòa thân, cũng sẽ bị coi là điềm xấu.
“Yểu Yểu!” Cho tới tận bây giờ, Ôn Bình cũng không biết nên nói gì với nàng.
Nữ nhi của hắn tuy nhìn mềm yếu, nhưng trong nội tâm lại có chủ kiến rõ ràng.
Ôn Thừa Tướng cho rằng mình không sợ mất chức quan, hắn chỉ sợ đứa con gái duy nhất được hắn yêu thương trong lòng bàn tay trở thành chủ đề của mỗi cuộc bàn tán. Bất kể là ánh nhìn chằm chằm, cảm thông, cười nhạo hay chế giễu, tất cả hắn đều không muốn nghĩ đến.
“Cha, con không cô sao.” Ôn Phù Tang cười nhạt với hắn.
Nàng có suy nghĩ: Nói ra cũng tốt.
Nàng chưa bao giờ thấy xấu hổ khi nói ra điều này.
Mỗi người đều như một ánh hoàng hôn giữa sắc hè chạng vạng, mỗi ánh sáng đều là một người, và luôn có ai đó là giao điểm giữa chiều sâu và chiều cạn.