Thanh Hoa Trấn

Chương 1



Cảnh nội Ký Châu nhiều núi, đỉnh núi liên miên, uốn lượn phập phồng phủ đầy một rừng xanh miết, biển mây như ẩn như hiện, như du giao* xuất thế, như bàn long* nằm ngủ, lại có khe suối kế núi mà qua, nhất sơn nhất thủy như du long nghịch nước.

(*) Du giao: giao long bơi lội | Bàn long: rồng cuộn tròn.

Song, Vân Long sơn quanh năm bị thổ phỉ chiếm đoạt, lập trại trên đỉnh, cắt đứt đường giao thông quan trọng dưới chân núi, áp chế lữ khách tới lui, lấy cướp bóc tài vật mà sống, khẩu phỉ hung ác làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.

“Còn bao lâu nữa hả…?’’

‘’Vừa rồi người chỉ đường nói, qua ngọn núi này lại đi nửa ngày là tới.”

“Cái gì? Còn phải đi lâu như vậy? Tên hồi nãy nói đi một giờ là có thể đi qua ngọn núi này, bây giờ chúng ta đã đi hai giờ còn không thấy đâu!”

Một thân thanh y vải thô, thư sinh tuổi chừng hai mươi lớn tiếng ồn ào kêu bất mãn, lê chân đến tảng đá lớn bên đường ngồi xuống, “Ta không được, cho ta nghỉ một lát……”

“Còn không nhanh lên, e rằng đêm nay chúng ta phải ngủ ngoài rừng núi.”

Nói chuyện là một thanh niên đồng dạng áo dài vải thô, đầu đội khăn theo kiểu nhà nho, niên kỉ cùng với thanh niên thanh y không khác biệt lắm, nhưng sinh ra một đôi khóe mắt nhỏ tinh, đuôi mắt như phượng, mặt mày như quan ngọc, ngũ quan tinh xảo, cả người hình dung đoan trang thanh tú, thanh tuyển nhã nhặn làm cho người ta nhịn không được sinh lòng ngợi ca.

“Ai kêu rau cần ngu ngốc nhà ngươi đi đánh đố với thái tử? Bây giờ trở về còn kịp.”

Thanh niên ngồi trên tảng đá lắc đầu như trống bỏi, “Không được, không quay về! Bây giờ quay về chẳng phải ván cờ chưa mở ta đã thua? Ta không muốn vào triều làm quan, may mà mấy lão già kia đang cả ngày châm biếm đấu tới đấu lui nên mới có thể nuốt trôi ngủ được”

Thanh niên tuấn tú thở dài, ‘’Nhưng ta có cảm giác bất luận thế nào thái tử cũng là người thắng. Ngươi không chịu được thì về kinh vào triều làm quan phụ tá hắn, nếu sống qua ba năm này triều đình càng không có lý do không cho ngươi vào triều, mà như vậy chỉ sợ không còn là ý tứ của một mình thái tử……”

Người nọ suy sụp cúi đầu, ‘’Đến lúc đó hãy nói, huống hồ ta tới đây làm quan là mai danh ẩn tích, nếu để người khác biết thân phận của ta cũng tính là thua, nhưng Sầm Hi, ngươi có thể đừng gọi ta là ‘rau cần’ hay ‘rau ngốc’ được không?”

“Có thể, ‘cần tây’, ‘cải trắng’, ‘đậu nha’, ta cảm thấy đều thật dễ nghe.”

Thanh niên áo xanh ngồi trên tảng đá tên thật gọi Bộc Viên, con của đương kim Thụy Vương, tư chất thông minh, từ nhỏ học đâu nhớ đấy, có khả năng xuất khẩu thành thơ, chỉ là  không thích bị quản thúc, trời sinh tính tình phóng đãng, tư chất tốt đẹp đều bị lãng phí ở xóm làng chơi tầm hoan tác nhạc. Tuy nhiên Thụy Vương tuổi già mới có con, vì vậy phủng hắn trong lòng bàn tay còn không kịp, cho nên lại càng dung túng cưng chìu.

Trong chớp mắt Bộc Viên đã qua nhược quán mấy năm, tuổi không còn nhỏ, vừa không thành gia cũng không lập nghiệp, hoàn toàn không có ý tứ hồi tâm.

Đương kim hoàng thượng tuổi già sức yếu, thái tử thay thế chấp chính, để tránh dã tâm của các hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế, hy vọng Bộc Viên và Sầm Hi, con của Đại Lý Tự Khanh chơi cùng Thái tử từ nhỏ đến lớn có thể vào triều làm quan phụ tá, kì thực trong lòng mọi người đều biết rõ, Thái tử đây là muốn bồi dưỡng tâm phúc trong triều, bồi dưỡng thế lực của mình.

Bộc Viên quen với cuộc sống tự do đương nhiên không đồng ý chuyện này, Thái tử ỷ vào quan hệ không bình thường lẫn nhau mà dùng đủ mọi phương pháp uy hiếp dụ dỗ còn có nhiều lần khuyên nhủ, giằng co đến cuối song phương vẫn không chịu nhượng bộ.

Vừa lúc đó, Thái tử nhìn thấy một quyển chiết tử —

Chỗ Ký Châu huyện Long Đài, bởi vì cằn cõi hẻo lánh bị sơn tặc tàn phá bừa bãi, mấy tri huyện nhậm chức còn chưa xong nhiệm kì đã dứt áo ra đi, mà núi Vân Long huyện Long Đài lại là đường núi trọng yếu, nếu cứ mặc kệ chỉ sợ tình thế nghiêm trọng, việc này cũng khiến tri phủ Ký Châu có chút đau đầu.

Sau khi Thái tử xem xong sổ con thì nhấc bút vung lên trên tấu chương Ký Châu tri phủ: Nay phái Tiến sĩ thứ mười ba năm Ất sửu thứ ba tên Tần Xán, đến Thanh Hoa trấn nhậm chức tri huyện Long Đài huyện, tùy ý nhậm chức.

Tiến sĩ thứ mười ba năm Ất sửu thứ ba tên Tần Xán là ai?

Đương nhiên đây là Thái tử nói bừa ra một người, bởi vì quyển sổ con này của tri phủ Ký Châu làm Thái tử nghĩ ra một chủ ý như thế.

‘’Từ giờ trở đi ngươi chính là tri huyện Tần Xán huyện Long Đài, nếu ngươi có thể ở đó không tiết lộ thân phận, không mượn quyền lực cha ngươi để chờ ba năm nhiệm kỳ ở Thanh Hoa trấn, cũng nghiêm túc đổi mới hoàn toàn huyện Long Đài thì bản cung không bắt ngươi vào triều làm quan, nếu không thể kiên trì hoặc tiết lộ thân phận, hoặc ba năm sau không thể thành tựu, vậy thì ngoan ngoãn trở về làm trâu làm ngựa cho bản cung đi……”

Thái tử nói xong còn ‘ha ha ha’ cười lạnh ba tiếng, trên mặt rõ ràng còn biểu tình ‘Ngươi, nhất, định, thua! Chờ xem đi!”

Phép khích tướng vừa ra, tự nhiên có cá ngoan ngoãn mắc câu, chỉ thấy mắt Bộc Viên đỏ hồng, đằng đằng sát khí như trâu bị chọc giận, một phen giật lấy tấu chương từ trong tay Thái tử, “Đi thì đi! Nếu Bộc Viên ta nói một tiếng thì chính là rùa con dê con!’’

Thế nhưng buổi tối cùng ngày khi giật tấu chương, Bộc Viên lại nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng rất hối hận a.

Ký Châu là địa phương nào?

Thâm sơn cùng cốc không nói, ba năm một trận đại hạn, năm năm một trận lũ lớn, kho thóc triều đình hằng năm còn phải xuất ra tiếp tế nạn dân, hơn nữa dân chúng nơi này nhanh nhẹn dũng mãnh, tặc phỉ hoành hành…… Chuyến đi này chờ đến ba năm, chẳng phải da còn rớt mấy tầng?

Bộc Viên nghĩ bản thân không thể đi một mình! Nói thế nào cũng phải kéo theo một người, có việc cùng thương lượng cũng tốt, không có việc gì cũng có thể có người nói chuyện, vì thế hắn vừa đấm vừa xoa thuyết phục Sầm Hi bạn chơi khi nhỏ đi theo mình, nhưng sau khi ra đi mới phát hiện Thái Tử tùy tiện nghĩ ra tên này thật đủ để người chê cười.

Dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người sau khi nghe tên hắn thì giương miệng nghi hoặc “Hả? Cần thái*? Tên sao lại gọi thế này?’’ hoặc đơn giản đùa ‘’Không biết Tần huynh có huynh đệ nào tên là Bạch thái?’’ cuối cùng ngay cả Sầm Hi cũng bắt đầu “Thái thái, thái thái*’’ mà kêu hắn liên tục.

(*) Cần thái: 芹菜: quícài: rau cần | Bạch thái: 白菜: báicài: cải trắng | Thái thái: 菜菜: càicài: Thái [菜] phát âm là Cài = Xán [灿] phát âm là càn  => Xán Xán = Thái Thái | Tần Xán: 秦灿:qínxán. Nói chung là đồng âm nên tiêu tùng tên em nó:3

Mọi người bất đắc dĩ ra khỏi kinh thành, cũng không thể nửa đường rồi lui, trên tấu chương và công hàm nhậm chức đều ghi “Tần Xán”, đây nhất định là Thái Tử cố ý, cho nên món nợ này cứ nhớ kỹ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

‘’Ai….. người ta nhờ quý nhân là hưởng phúc thiên địa, ta thế nào gặp phải thanh mai trúc mã như ngươi một chút chuyện tốt đến giờ còn không mò được, còn chuyện xấu lại đầy một sọt chứ?’’ Sầm Hi oán giận chính mình sao gặp phải người không tốt, sau đó thúc giục hắn, “Ngươi nghỉ đủ rồi đi, đi nhanh lên, ta cũng không muốn đêm nay ngủ ngoài rừng.”

‘’Aiz……’’ Tần Xán ai ai một tiếng cũng chậm rãi đứng dậy, một dạng lười biếng không tình nguyện đi, vừa lúc hắn mới xoay người……

Đông!

Một mũi tên bỗng nhiên bay tới trước người Tần Xán, làm hắn sợ tới mức mém chút đặt mông ngồi xuống đất.

Tần Xán lấy lại bình tĩnh nhìn sang phương hướng mũi tên bay đến, lại thấy vài người đứng cạnh vách núi sơn đạo, bộ dạng nhìn không rõ lắm nhưng kình đao trong tay phản xạ ánh sáng lạnh băng, điều này không khỏi làm lông tóc người khác dựng đứng.

Còn không chờ hai người lên tiếng, chỉ thấy mấy người đứng trên vách núi nhún người đã đứng xuống trước mặt hai người.

Tần Xán vứt đi bộ dạng lười nhác lúc trước, Sầm Hi bên cạnh đã ấn tay vào đai lưng, Sầm Hi tập võ từ nhỏ, tuy vẫn kiểu dạng thư sinh nhưng đai lưng cũng có nhuyễn kiếm phòng thân. Tần Xán nhận thấy động tác Sầm Hi lắc đầu ý bảo hắn trước không cần động kiếm, Sầm Hi hiểu ý liền buông tay xuống.

Đứng trước mặt bọn họ có hơn mười người, người nào người náy đều lưng to vai thô, dáng người khỏe mạnh, vẻ mặt dữ tợn đầy râu, ánh mắt hung ác nhìn Tần Xán không chút thiện ý.

‘’Nghe nói trên núi Vân Long có ổ sơn tặc kêu Hắc Vân Cửu Long trại, sẽ không trùng hợp đến mức chúng ta đụng phải chứ?’’ Sầm Hi đè thấp âm thanh nói với Tần Xán.

Tần Xán hơi hơi quay đầu, ‘’Đến thật đúng lúc, bản Huyện thái gia sẽ giết hết uy phong bọn chúng!’’ nói xong liền đi lên trước, hai tay chống eo bày ra tư thế, nói “Người nào dám ngăn cản đường ta? Biết ta là ai không?”

“Là ai?”

Một thanh niên tuổi chừng hai mươi đi ra khỏi đám sơn phỉ, bộ dạng không hung thần ác sát như đám kia, người này mày kiếm lãng mục, mặt tự đao khắc, nhìn rất tuấn lãng, mặc áo chẽn* ngắn, trường đao đeo trên vai, cánh tay phải từ cổ tay đến đầu vai còn có hình xăm, giống như một con rắn, nhưng lại nhìn không giống lắm.

(*) Áo ba lỗ (thời nay)

Khóe miệng thanh niên cong lên lộ ra nụ cười kinh thường, “Cho dù là lão Hoàng đế qua đây Nhan Tam ta cũng không từ.”

Khi nói chuyện lia mắt qua Tần Xán, mâu quang sắc bén nơi đáy mắt chợt lóe, nghiêm nghị không khỏi làm người chấn động.

Trong lòng Tần Xán run lên, khóe miệng run rẩy, ‘’Lớn mật! Ta là tân tri huyện của huyện Long Đài! Chính là đặc biệt đến đây thu thập tặc phỉ trộm cướp các ngươi!’’

Nhan Tam giương cằm rồi lại hạ, biểu tình sáng tỏ, “Ồ! Nguyên lai là Huyện thái gia mới tới.’’

Tần Xán cũng bắt chước giương cằm, “Sợ rồi sao?”

Nhưng dẫn tới một trận cuồng tiếu của đám người vạm vỡ phía sau Nhan Tam.

Tần Xán nổi giận, ‘’Cười, cười cái gì? Chờ chút cho các ngươi muốn khóc cũng không kịp!”

Nhan Tam cầm trường đao trên vai cắm xuống đất, tay nắm chuôi đao, nhiều hứng thú nhìn Tần Xán, “Vị Huyện Thái gia mới tới này, ngươi biết vì sao mấy tên tri huyện trước ngay cả quan cũng không làm đã bỏ chạy?’’

Tần Xán quay đầu nhìn Sầm Hi, lại quay đầu nhìn Nhan Tam, lắc đầu.

Nhan Tam nâng tay ra hiệu, phía sau có người mở miệng, “Trước cắt ngón tay, sau cắt ngón chân, lại không nghe lời thì…. Xẻo tai! Móc mắt! Cắt lưỡi!’’

Người này một bên vừa nói vừa làm động tác, nói xong liền có người khác tiếp lời, ‘’Huyện thái gia trước đó không giống, hắn thích nhất chơi lăn địa long, chính là bỏ người vào lồng heo đẩy từ trên núi xuống, lồng heo kia giống như bánh xe lăn lộc cộc lộc cộc, Huyện thái gia trong đó la đến hưng phấn……’’

‘’Đúng đúng đúng, Huyện thái gia của trước trước đó nữa cũng rất lợi hại……”

Tần Xán càng nghe biểu tình trên mặt càng thêm khiếp đảm, mồ hôi lạnh trên lưng từ từ từ từ mà tuôn ra ngoài, trong lòng khóc không ra nước mắt thầm mắng: Thái Tử khốn kiếp, Bộc Viên ta mà chết ở đây có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!

Chú ý tới biểu tình Tần Xán, Nhan Tam cười đến rất đắc ý, còn có vài phần khinh miệt, “Vị Huyện thái gia mới tới này, ngươi hy vọng chúng ta sẽ dùng phương thức nào để chiêu đãi ngươi? Ngươi muốn hôm nay ta đổi trò khác hay không?”

Trò… trò cái đầu quỷ nhà ngươi!

Sắc mặt Tần Xán không động tâm tư để trả lời, nhưng thân thể lại lui về phía sau, bị Sầm Hi dùng khuỷu tay chọt một cái.

‘’Có tiền đồ một chút! Tốt xấu gì ngươi là quan bọn họ là phỉ!’’

Trong lòng Tần Xán nghĩ, ta có tiền đồ còn có thể đến chỗ này sao? Nhưng vẫn đĩnh đĩnh ưỡn ngực, “Các ngươi quả thực rất không vương pháp! Dựa theo luật lệ, nhục mạ mệnh quan triều đình phải…. phải….’’

‘’Phải như thế nào?’’ Nhan Tam ung dung hỏi.

Tần Xán hừ hừ vươn năm ngón tay, lớn tiếng nói, ‘’Phải đánh năm mươi đại bản!’’

Vừa dứt lời chỉ thấy thân hình Nhan Tam nhoáng một cái, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, mặt hai người cơ hồ kề nhau, Tần Xán bị hắn dọa như vậy, trực giác bảo nguy hiểm, ai dè bị Nhan Tam nắm cổ.

‘’Năm mươi đại bản phải không? Huyện thái gia không biết như vậy là còn rất nhẹ?’’

‘’Nhẹ? Vậy, vậy một trăm…… A a a a!’’

Tần Xán còn chưa dứt lời đã thấy nơi gáy có một cỗ lực đạo nâng mình lên, hai chân cách đất, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng.

Trời ơi đất ơi, rừng cây núi non trước mắt đều bị đảo lộn, trước mặt còn lần lượt xẹt qua ba gương mặt Nhan Tam đang mỉm cười. Sầm Hi rút nhuyễn kiếm nhưng bị vài bả đao đồng thời chế trụ, biểu tình cười nhạo xem kịch vui trên mặt của đám người kia cuối cùng cũng ngừng lại.

Tần Xán choáng váng một hồi mới bình tĩnh, cúi đầu nhìn mới thấy hai chân mình treo lơ lửng trên trời, đám người dưới chân lại đang ngưỡng đầu ngó, gió núi thổi vù vù bên tai, tim Tần Xán lập tực nhảy tới yết hầu ‘lộp bộp’ đập.

Tình huống giờ phút này là gì?

Nhìn vóc người Nhan Tam không dũng mãnh như mấy người phía sau nhưng lực tay kinh người, cứ một cú như vậy ném hắn giữa không trung, vừa vặn treo ngay cành cây bên vách đá.

Nhưng cành cây tựa như không chịu nổi trọng lượng của Tần Xán, Tần Xán chỉ cảm thấy phía sau vang lên tiếng ‘rắc rắc’ như đang nói với mình: Móc ngay quần áo treo mình lơ lững giữa không trung, để xem còn chơi được bao lâu, chỉ cần đồ chơi này ‘Xoảng’, mình cũng xong đời.

‘’Thả ta xuống! Các ngươi dám đối đãi với bản quan như vậy, ngày sau bản quan nhất định cho các ngươi ăn hết đau khổ!’’

Tần Xán vừa la xong đã có gì đó lướt qua má hắn, ‘bang’ rơi vào nhánh cây, sau đó cành cây ‘rắc’ một tiếng, cả người Tần Xán chúi xuống vài phân.

Trong lòng Tần Xán không khỏi khẩn trương, vừa nhìn thì thấy trong tay Nhan Tam đang ném lên ném xuống chơi đùa vật gì đó, thấy mình nhìn hắn, hắn lại búng ngón tay, ‘bang’ vật nọ lại đánh vào nhánh cây, tiếng ‘rắc’ lần này không chỉ rõ ràng mà tiếng còn kéo dài, giống như tiếng kêu cuối cùng trước khi chết.

“Tân Huyện thái gia, chơi thế này vui không?” Nhan Tam đặt tay bên miệng lớn tiếng hỏi.

Tần Xán nhìn Sầm Hi bên dưới bị bả đao khống chế không thể động đậy thì biết chẳng ai cứu mình, liền nói, ‘’Lũ cướp! Trộm vặt! Các ngươi biết bản quan là ai không? Nếu bản quan mất một cọng lông thì các ngươi…….”

Nhan Tam không kiên nhẫn lại búng hột đào ngay giữa nhành cây, chỉ nghe tiếng ‘choảng’ vang lên, Tần Xán còn chưa tiết lộ danh tính đã từ trên cao rơi xuống đến hít thở không thông, còn bị tắt nghẹn đến không phát ra tiếng.

Nhưng thời điểm rơi xuống Nhan Tam tung người giẫm lên núi đá, tay vung lên chụp ngay sau cổ Tần Xán tiếp được hắn, hai người cùng rơi xuống, Nhan Tam nhẹ nhàng buông tay, Tần Xán mềm chân ngồi bệch xuống đất, mặt không còn miếng máu.

Nhan Tam rút trường đao cắm trên mặt đất vác lên vai, xoay người nói với các huynh đệ, ‘’Nếu là Huyện thái gia mới tới đương nhiên phải hảo hảo đón gió tẩy trần, đến, các huynh đệ, mang bọn họ về sơn trại tiếp đón thật tốt, sau đó sẽ cấp cho Huyện thái gia chút quy củ, cho hắn biết một chút…..”

Nhan Tam hơi hơi nghiêng đầu, đôi ngươi nửa hí nửa liếc Tần Xán đang ngồi thở trên đất, khóe miệng câu lên, ‘’Hừ!’’ cười lạnh ra tiếng, ‘’Cho hắn nhớ kỹ ở trên địa bàn Hắc Vân Cửu Long trại chúng ta…. Cái gì nên nói, cái gì nên làm!”

“Được!”

Cứ như vậy, Tần Xán Tần đại lão gia còn chưa phục hồi tinh thần từ mạo hiểm vừa rồi đã bị sơn tặc mang về ổ bọn họ.

Lúc trước dọc theo đường đi đến huyện Long Đài, bọn Tần Xán từ người qua đường nghe được không ít tin về Hắc Vân Cửu Long trại trên núi Vân Long, nghe nói từ đầu núi đến Thanh Hoa trấn đều là người Hắc Vân Cửu Long trại, trong trại có tôn ti trật tự, kỷ luật nghiêm minh, không giống sơn phỉ cường đạo.

Miễn là hàng năm các thương hộ chủ động dâng lên tiền lộ, Hắc Vân Cửu Long trại hứa hẹn sẽ đảm bảo an toàn cho họ trong cảnh nội núi Vân Long, không chịu các loại cướp khác uy hiếp, ngay cả người của quan phủ cũng phải bán ba phần mặt mũi cho bọn chúng.

Trong Hắc Vân Cửu Long trại có ba đương gia phân công quản lý các việc khác nhau, Đại đương gia họ Ngu, lão Nhị họ Vạn, lão Tam là họ Nhan.

Không nghĩ tới vừa đến Vân Long sơn đã đụng ngay Nhan Tam đương gia, còn bị hắn làm nhục cho một trận, nếu gặp phải Đại đương gia hoặc Nhị đương gia còn không biết sẽ là người huyết tinh tàn nhẫn thế nào…. Trong đầu Tần Xán toát ra các hình ảnh mình bị phân thây, bị lăng trì, bị treo trước cửa sơn trại.

Mắt thấy đã đến trên núi, nhà ở chằng chịt trong sơn trại cũng có thể thấy được, trong lòng Tần Xán bắt đầu niệm chú hướng sinh, hy vọng chính mình đừng chết quá thống khổ, sớm đến cực lạc hoặc kiếp sau vẫn đầu thai làm người trong sạch.

Được người dẫn qua cửa lớn sơn trại, đập vào mắt là mấy gian phòng bằng gỗ, hai ba người tụ lại ngồi chơi xúc xắc, cũng có người đang đứng luyện đao, bộ dạng không quá khỏe mạnh hung hãn nhưng cũng là bộ mặt gian manh.

Có mấy người không có hảo ý nhìn về phía Sầm Hi diện mạo tuấn tú xinh đẹp, bộ dạng hèn mọn liếm môi cứ như dã thú đói bụng lâu ngày nhìn thấy con mồi mê người như vậy.

Nhìn người trong sơn trại muôn màu muôn vẻ, đi qua đại đường còn treo tấm biển ‘Trung nghĩa’, đến phía sau sơn trại thì nghe một giọng tục tằng vang lên bên tai.

“Lão Tam ngươi đã về? Hôm nay thu hoạch cái gì?”

Đồng thời còn kèm theo tiếng líu ríu của trẻ con.

“Để ta lên!”

“Tam đương gia, Tam đương gia, chúng ta cùng chơi.”

“Nhị đương gia, nó lấy màn thầu của con!”

Tần Xán ngẩng đầu sửng sờ một chút, trong hậu viện đứng hai tên lưng hùm vai gấu, dáng người cao to là hán tử thô mãn, trên mặt hai người đều đầy là râu.

Đôi tay một người trong đó đang bồng hai đứa nhóc bốn, năm tuổi, trên vai còn ngồi một đứa thoạt nhìn không phí sức gì, tựa như nâng bó rơm không chút trọng lượng, còn cúi đầu cười đến trung khí mười phần với đứa nhóc một tuổi nhỏ xíu đang bám chân hắn muốn lên, “Lên! Đều lên!  Lại đến thêm vài đứa Đại đương gia đều có thể nhấc lên!”

Vẫn còn vài đứa bé khác tuổi chạy tới chạy lui, cãi nhau ầm ĩ, cùng bên ngoài là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.

Nhan Tam đem đao trong tay ném cho thuộc cấp, đi đến bàn bên cạnh rót cho mình ly trà, “Thứ béo bở thì không gặp được, nhưng thú vị thì có một người……”

Nói xong, tay cầm chén trà của Nhan Tam chỉ về phía Tần Xán, “Huyện thái gia mới tới của Long Đài huyện vừa nói với ta muốn lên núi tiêu diệt thổ phỉ đấy.”

Vừa nghe lời này của Nhan Tam, đầu tiên Ngu lão đại và Vạn lão nhị kinh ngạc lập lại câu ‘‘tiêu trừ thổ phỉ’’, im im, sau đó cùng lúc mà cười lớn ‘’ha ha ha ha’’ giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, tiếng cười phát ra từ lồng ngực làm đau cả tai của người khác.

Vì thế trong đầu Tần Xán có một thanh âm áp cả yết hầu, ồn ào lặp lại, “chặt tay chặt chân lăn địa long!”, “chặt tay chặt chân lăn địa long!”.

Mấy đứa nhóc trên người Ngu lão đại đẩy đẩy vài cái được hắn thả xuống đất, chân vừa chạm đất đã ‘’ồn ào’’ vọt tới trước mặt Tần Xán, vài đôi mắt đen láy trong veo nhìn chằm chằm Tần Xán nhấp nháy.

“Tri huyện là gì?”

“Có thể ăn không?”

“Nhìn dáng dấp này của hắn là biết ăn không ngon rồi!”

“Sai rồi sai rồi! Đám ngu ngốc các ngươi này, tri huyện không phải để ăn, tri huyện là…… tri huyện là……”

“Là cái gì a, ngươi nói mau?”

“Là đại yêu quái chuyên môn ăn thịt con nít!”

“A——! Thật đáng sợ!”

Mấy đứa nhóc ‘’a a’’ kêu lên rồi như ong vỡ tổ mà chạy mất, đứa ít tuổi nhất vừa khóc vừa chạy về phía Ngu lão đại, không nghĩ tới dưới chân vấp phải ngã trên đất.

Cứ tưởng rằng trẻ con tính tình hiếu động, ngã một chút sẽ tự động đứng lên, nhưng nhóc ngã lại lăn qua lăn lại trên đất không đứng dậy.

Tần Xán thấy có chút không đúng, Ngu lão đại cúi người đang muốn ôm nhóc lên thì biến sắc, “Lão Nhị, lão Tam, tiểu Tửu Nhưỡng hình như không đúng lắm.”

Tần Xán cũng chú ý tới bé con lăn lộn khác thường, chỉ thấy mặt nhóc đỏ bừng, tay ôm cổ họng, vẻ mặt nhăn nhó thống khổ như muốn khóc, nhưng lại không thể phát ra tiếng, càng không ngừng trợn trắng mắt.

Nhan Tam buông trà lập tức đi qua, tầm mắt rơi trên nửa cái màn thầu trên đất, nói, “Đại khái không cẩn thận bị nghẹn rồi.” Ôm tiểu Tửu Nhượng lên vươn tay muốn mở miệng bé, chuẩn bị đào miếng bánh bị nghẹn ra.

“Như vậy không được!”

Động tác Nhan Tam ngừng lại, mọi người cùng nhìn về phía thanh âm ngăn cản. Tần Xán tránh né giãy người khỏi tay mấy người giữ hắn, vội vàng chạy tới bên cạnh Nhan Tam.

‘’Ngươi làm như vậy bé sẽ bị thương……” Tần Xán nói xong đem tiểu Tửu Nhưỡng từ trong lòng Nhan Tam ôm lấy, đem đầu bé hướng ngược xuống dưới, cũng đồng thời nhẹ nhẹ vỗ lưng, vỗ hai cái bánh màn thầu tiểu Tửu Nhượng bị nghẹn lập tức rơi xuống.

Tiểu Tửu Nhưỡng được Tần Xán ôm sau khi bị kinh hách thì liền bổ nhào vào lòng Nhan Tam, đem mặt chôn vào vai hắn ‘’oa’’ một tiếng khóc lớn.

Nhan Tam ôm tiểu Tửu Nhưỡng vỗ bé trấn an, đứng nhìn Tần Xán môi giật giật như muốn cảm ơn Tần Xán ra tay cứu giúp nhưng lại không muốn hạ mình.

Chậc! Làm bộ làm tịch!

Thu hết biểu tình trên mặt Nhan Tam vào mắt, trong lòng Tần Xán âm thầm nói một câu, tự mình đi về chỗ hai người kia đưa tay ra ý bảo bọn họ tiếp tục giữ.

Hai người thủ hạ ngó  nhau không biết phải làm thế nào, may mà Vạn lão nhị đi ra giảng hòa, cười cười kéo tay Tần Xán.

“Nếu là tri huyện mới tới vậy thì ở đây mấy ngày, huynh đệ sơn trại ta tiếp gió tẩy trần cho đại lão gia, sinh kế sau này của một nhà ta còn dựa vào đại lão gia, ngài nói đúng không?”

Tần Xán bị hắn kéo một cái chỉ cảm thấy tay mình thiếu chút nữa rớt luôn, đau đến nhe răng trợn mắt. Khi áp lực đi qua cũng chỉ còn Ngu lão đại Vạn lão nhị ở đây om sòm với đám nhóc.

‘’Đại đương gia nói ngươi từ kinh thành tới, thế theo ngươi biết trăng trên trời có ăn được không?”

“Ngươi chỉ biết ăn thôi!”

“Sao không thể chỉ biết ăn? Kim Xán đại nhân ngươi nói xem có đúng hay không?”

“Sai rồi,  tri huyện đại nhân gọi là rau cần.”

“Không thích rau cần, cải trắng ăn ngon hơn.”

“Nói bừa, rau cần ăn cũng rất ngon!”

Ăn xong cơm chiều Tần Xán ngồi một chỗ suy nghĩ nên làm thế nào để rời khỏi sơn trại thì bị đám nhóc trong trại vây quanh.

Đám con nít ngươi một câu ta một câu râm ran nói chuyện làm đầu Tần Xán như muốn phình to, nhưng vì nghe nói Đại đương gia với Nhị đương gia rất cưng đám nhóc nên giờ phút này trong mắt Tần Xán, đám nhỏ này như tiểu tổ tông ai cũng không thể đắc tội.

Về phần một ổ sơn tặc sao lại có nhiều con nít như vậy? Ngay từ đầu Tần Xán nghĩ bọn họ phát rồ không chỉ chặn đường cướp tiền còn buôn bán trẻ nhỏ, nhưng kết quả không giống những gì hắn tưởng.

Hóa ra những đứa trẻ này đều do sơn trại thu lưu, là do hạn hán ngập lụt cô nhi không có người thân, không chỉ như thế, sơn trại cũng thu lưu không ít người trôi dạt, tuy rằng Hắc Vân Cửu Long trại là một ổ sơn tặc nhưng dựa vào cướp bóc cướp đoạt lại nuôi sống được không ít người.

Tiếng đám nhóc tranh chấp làm Tần Xán phục hồi tinh thần, hắn dở nhất chính là ứng phó đám tiểu quỷ, nhưng vẫn rất kiên trì dỗ chúng, “Được được, đều ăn rất ngon. Trăng trên trời không thể ăn, nhưng nếu các ngươi không ngoan ngoãn trở về ngủ thì ánh trăng sẽ biến thành đại yêu quái đến ăn thịt các ngươi!”

Nói xong còn làm biểu tình hợp với động tác giương nanh múa vuốt, đám nhóc nhỏ bị hắn dọa như vậy tản ra chạy về chỗ ngủ của mình, vừa chạy còn có âm thanh non nớt truyền đến.

“Lá gan gạo nếp nhỏ nhất, cẩn thận buổi tối lại tiểu ra quần.”

“Ta, ta, ta mới không sợ!”

Tần Xán nhìn hướng đám nhóc chạy lại vươn tay sờ sờ cái bụng sôi lột rột của mình.

Aiz, tên gì không lấy lại cố tình kêu ‘’gạo nếp’’, ‘’đoàn tử’’, ‘’tiểu tửu nhưỡng’’, ‘’quế viên*’’ kêu loại nào cũng có cảm giác mùi thơm khắp phía, dụ người nhiễu nước miếng, còn béo mập tươi ngon, đáng yêu tròn trịa, nhìn giống như viên gạo nếp, thạch anh hoa quế cao……

(*) Quế viên: cây long nhãn:3

Quả nhiên là mình đói bụng……

Cũng không phải sơn trại ngược đãi tù nhân, tuy Ngu lão đại và Vạn lão nhị là sơn dã lỗ mãng, tính tình thô thiển, tùy ý bất kham nhưng nói muốn đón gió tẩy trần cho bọn họ thật đúng là làm một bàn đồ ăn chiêu đãi hắn và Sầm Hi, trong bữa tiệc vừa gắp rau mời rượu vừa phóng khoáng nhanh nhẹn làm người ta phải thầm thán phục.

Thế nhưng một vị đương gia khác, Nhan Tam gia với Ngu lạo đại và Vạn lão nhị hoàn toàn khác nhau, mỗi khi Tần Xán nhấc đũa gắp đồ ăn thì cảm giác ánh mắt như đao bắn lại, cực sắc bén lại xấu xí khó coi, làm tay hắn ghìm đũa quay về.

Vì thế Tần Xán Tần đại lão gia chỉ có thể trừng mắt nhìn một bàn thịt cá mà nuốt nước miếng, còn Nhan Tam gia bên kia không nói một lời, chỉ chậm rãi giải quyết cái mống heo kho tàu, một con cá hoa quế, nửa con gà và một vò rượu, khẩu vị tốt đến làm người ta líu lưỡi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.