Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 205: Đông Sơn pháp trận(kết)



Thiên khung xanh thẳm hiền hòa dần bị thay thế bởi sắc xám mịt mờ, từ những mái nhà tranh còn nghi nghút khói lửa ở các xóm làng tiêu điều. Một quang cảnh đổ nát, dưới nền đất lạnh là huyết dịch chảy dài thành những rạch nước nhỏ, chúng tụ lại ở các nơi chiêm trũng và bốc lên một mùi tanh tưởi, bên cạnh đó là những bộ phận thi thể tách rời hay còn nguyên vẹn của đủ giới tính cũng như độ tuổi.

Đó là chiến tranh và đau thương, là thù hận hay sự mất mát...

Tiếng kêu trời như xé lòng của người vợ mất đi người chồng hay tiếng khóc nỉ non trong sự hoảng loạn của hài tử mất đi nguồn cội. Những thân hình gầy còm tóc đã bạc như cước câu, chân tay như cành cây khô run rẩy, nơi hốc mắt sâu hoắm đã cạn đi dòng lệ nóng, vòng tay ôm chặt lấy hương án trên bàn thờ gia tiên để chúng không bị loài sài lang quang quật trong khói bụi tang thương.

Đâu đó là những ấm lưng trần rắn chắc xăm hình thủy quái nhưng đã tróc da vì chịu đựng ngàn vết đâm sắc lạnh để bảo vệ từng dòng văn tự câu ca.

Đám quân lính thân mang giáp trụ, chúng xục xạo khắp hang cùng ngõ hẻm, lật tung từng manh chiếu nếp nhà để gom góp lại huyền thiết và vật dụng kim khí, những xe thồ chất đống những tàng thư văn triện được đổ dồn đầy một góc sân lớn, hàng người già trẻ nhỏ phụ nữ được trói lại trên sân tách biệt với phía bên kia là trai tráng nam tử.

" chát" " chát"

- Mẹ kiếp, Không muốn chết thì yên lặng cho lão tử

" bốp" " bốp"

" hự" " hộc" " hộc"

- Con điếm man di

- Bọn man di chết tiệt, dám đánh gia gia ngươi..

Chúng tay lăm lẵm vũ khí hăm dọa những người có ý định phản kháng, đòn roi chẳng ngần ngại chút thẳng vào thân thể nữ nhân hay hài tử lão ấu, nhưng đáp trả lại chúng là từng ánh mắt căm hận đến tột cùng, điều đó càng khiến chúng cảm thấy điên tiết cuồng dại, chỉ đến khi có người bên ngoài tiến vào chúng mới dừng tay và cúi người hành lễ.

- Tướng quân

- Tham kiến Tướng quân

- Tướng quân hảo

Dàn kỵ binh đằng đằng sát khí tiến vào, chúng cẩn trọng bao quanh lấy một nam tử thân mang huyết giáp, người này chính là thiếu gia của Nạp Lan gia tộc, Hắn hướng ánh mắt nhìn khung cảnh đã không biết diễn ra bao nhiêu lần này dường như dần có chút vô cảm. Hắn là thống lĩnh của một đại quân có hàng vạn binh lính của một đại đế quốc lớn, nhiệm vụ lần này của hắn chỉ là dẫn quân đi chinh phạt một tiểu quốc, vốn nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản với một đội quân được trang bị đầy đủ nhưng hắn đã sai, để vượt qua một tòa thành nhỏ ở biên sơn hắn đẫ mất đi một phần ba số quân của mình nhưng đó mới chỉ là thời điểm ác mộng bắt đầu, càng dẫn chân sâu vào mảnh đất này thì hắn cảm giác như bản thân đang đi giữa làn ranh sinh tử vì bất chợt lúc nào cũng có thể gặp phải đá chạy hoặc đạp phải hầm chông sắc lạnh hay mưa tên cây đổ, tất cả các loại bẫy có thể tước đi sinh mạng từ thô sơ đến những thứ phức tạp của bậc hành gia sát thủ.

Như thể đang phải chiến đấu với một thế lực vô hình không thể nắm bắt được, quân số thì ngày càng rơi rụng. Thậm chí chúng không thể chợp mắt về đêm bởi có thể không bao giờ tỉnh lại nữa, hoặc bởi những âm thanh kỳ lạ xuất hiện khắp nơi quanh doanh trại.

Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, như chính lúc này đây. Chỉ là tấn công vào một thôn trang nhỏ với hơn một trăm nhân khẩu, nếu phải nói chính xác cảm giác của hắn lúc này thì như đây cả là một tòa thành trì kiên cố. Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì? tại sao những con người ở đây lại kỳ quái và cường đại như vậy? những nông phu tay cầm cuốc sắt, đòn ghánh mà có thể hoành tảo giữa cả tiểu đội tinh binh? nữ nhân yếm thắm tay trần có thể tát gẫy cả hàm tráng hán? ngay cả hài tử phụ lão cũng có thể là chủ nhân của một vài xác lính. Hắn hoàn toàn không hiểu nổi, khi mà số quân lính tử trận của hắn gấp lần so với số kẻ địch bị hạ, nhưng hắn lại không thể đưa ra lựa chọn bởi hắn cũng chỉ là một quân cờ,

Hắn gật đầu với chúng nhân rồi rời khỏi yên ngựa, đặt người ngồi xuống chiếc gỗ đệm lông thú đã được chuẩn bị sẵn, tay khẽ phất nhẹ ra hiệu cho chúng nhân dừng hành lễ. Như thường lệ hắn nghe kiểm kê nhân khẩu và các vật dụng thu thập được, nhìn tên phó thống đang đợi lệnh thì hắn thở dài:

- Ngươi nghĩ việc này nhất định phải làm như vậy sao??

Tên phó thống lĩnh nhếch miệng cười nhạt:

- Tướng quân, tại hạ biết người là bậc chính nhân quân tử không muốn thấy cảnh đầu rơi máu chảy. Tại hạ cũng như tất cả binh lính thiên triều chúng ta nào đâu phải là người hiếu sát? nhưng thiết nghĩ cổ nhân từng dạy lễ nghĩa chỉ dành cho người thiện lương, còn bọn chúng chỉ là lũ man di mọi rợ chỉ biết ăn lông ở lỗ xưa nay không biết cảm tạ Thánh Ân mà lại liên tục quấy nhiễu biên giới nam phương ta. Thánh Thượng có đức hiếu sinh vốn biết chúng chỉ là những kẻ con khờ dại nên mới đưa ánh sáng của Thiên triều soi rọi để cho chúng sớm ngày khai trí, hơn nữa còn đưa văn tự tiến bộ cũng như y phục hoa lệ tới với mong muốn chúng cải thiện cuộc sống và phát triển. Điều chúng ta làm đều là điều đại đức đại nghĩa cả.

- Điều này... Thôi được rồi! ngươi cứ làm việc như chỉ thị đi.

Hắn có chút không biết nói gì, bởi những ngày qua những lời ca tụng của tên phó thống luôn văng vẳng bên tai đến hắn cũng đã thuộc nằm lòng. Hắn để cho tên phó Thống tiến hành xử lý mọi việc, đôi mắt khép hờ lại để không chứng kiến những điều sắp diễn ra, là người lớn lên trên thảo nguyên dù là người có địa vị nhưng hắn không phải kẻ yếu đuối, nhưng mọi thứ ở nơi này vượt quá tầm thường thức của hắn.

Phó Thống nhận chỉ thị, hắn hiểu ý liền hướng về chúng nhân rồi đưa tay lên trảm không, miệng nói lớn:

- Trảm...

" phập" " phập" " "xoẹt"

Những thanh đại đao sáng loáng được giơ cao lên không trung, rồi không một chút chậm trễ được chém xuống. từng cột huyết dịch bắn ra nền đất còn nóng hổi, những chiếc đầu lâu lăn lóc với đôi mắt trừng lớn mang vẻ bất phục đầy và đầy căm hận.

- đại ca, đại ca ca

- Phụ thân..aaaaaaa

- Phu quân.. phu qu..............ân

- Không con ta, không,, không được.. không

Nữ nhân, phụ lão khóe mắt dòng lệ tuôn rơi, ngón tay bấu chặt nền đã ứa máu. có người ngất lịm đi trên nền đất hay ánh mắt trở nên thất thần thương tiếc, tiếng gào khóc nỉ non vang động cả tầng trời nhưng lạ thay chẳng ai thốt ra một lời van cầu như thể biết rằng đó là điều vô nghĩa với những kẻ ngoại bang.

- các ngươi kiểm tra kỹ xem chúng còn dấu gì không? đổ dầu đốt hết văn tự với đống quần áo rẻ rách này cho ta.

Tên Phó Thống mặt không đổi sắc, tay chỉ vào núi văn triện quyển trục ra lệnh với hạ nhân.

- rõ.

Chúng nhân đáp lời, không một chút chần chừ hàng người chạy đi ra ngoài, lúc quay trở lại tay xách lấy những thùng dầu hỏa lớn tới rồi tưới đầy lên. Ngọn đuốc lớn được vứt vào tiểu sơn, mùi dầu hỏa nồng nặc xuất hiện khắp mọi nơi, những người khác y lệnh kiểm tra lại một lượt cẩn thận.

- Ngươi dấu gì trong áo mang ra đây.

Một tên bộ binh hất hàm với một tiểu nam hài khi thấy trước ngực áo của nó phập phồng, nhưng tiểu nam hài liên tục lắc đầu:

- không có, Ta không có dấu gì cả

Miệng chối nhưng đôi bàn tay nhỏ như đã bán đứng chủ nhân của minh khi giữ chặt lấy ngực áo tơi không buông, vì đây là cuốn sách mà phụ thân trước khi ra trận để lại, là thứ duy nhất của người. Đó là cuốn sách viết về mười tám vị Hiền Vương và chư thánh thời kỳ hông hoang.

" Uỳnh" " Rầm"

- A

" uỵch"

Tiểu binh tức mình liền động cước, hắn đưa tay phủi ống giầy rồi cúi người nhặt lấy cuốn sách úa màu toan vứt vào đống lửa cháy.

- Hỗn đản.

- không được, trả lại cho ta.

- Muốn chết..

Tiểu nam hài vùng dậy cầm lấy cuốn sách trong tay kẻ địch, hai người giằng co một hồi. Tiểu nam hài cả người bị kéo xệch đi trên nền đất, cậu gồng người cắn cả vào tay hắn quyết không buông, tiểu binh bị cắn đau liền túm búi tóc tiểu nam hài rồi lăng cả người cầu về phía đống lửa lớn.

" rầm"

- Mẹ kiếp, lão tử giết mày.

" xoeng"

Tiểu binh nhìn trên bàn tay mình in đậm vết cắn còn đang chảy máu, hắn liền rút đại đao bên hông hòng một đao tiến tới.

Vụ tranh chấp dẫn tới từng ánh mắt nhìn của chúng nhân, đám binh lính nhìn đồng bạn chịu thiệt trước một đứa trẻ thì miệng cười có chút mỉa mai. Nhưng nụ cười nhạt chợt như đông cứng lại vì sống lưng cảm thấy lạnh buốt vì không gian dường như trực nổ tung vậy, người cảm thấy roc rệt nhất lúc này chính là tên tiểu binh, cả người hắn như rơi xuống hầm băng khiến thân thể cứng ngoắc lại.

- Dám đánh nhi tử của ta, lão nương giết ngươi.

" bốp"

" Rầm"

Thanh âm nữ nhân từ trong đám người vang lên, nàng là một người tầm thước trên khóe mắt còn vương lệ cay. Mới đây thôi nàng như người mất hồn tay còn ôm bộ giáp trụ của phu quân được gửi về từ chiến trường, mắt thấy nhi tử như mộc nhân bị đánh bay lăn lóc nơi đền đất ẩm, nàng như bừng tỉnh từ dưới đáy vực sâu, nàng đứng dậy đưa tay vả vào mặt tên thất phu một cú trời giáng khiến hắn nằm bất động như một con đuông dừa bị nhúng lẩu.

Nàng chập chững muồn tiến bước lại phía nhi tử của mình, nhưng những mũi giáo sắc nhọn từ khắp nơi đã đâm vào cơ thể nàng. Dóng máu đào như thác lũ từ cơ thể thấm qua y phục chảy xuống nền đất, ý thức dần mơ hồ nàng muốn vươn tay với về phía con nhưng không thể miệng máu mấp máy yếu dần:

- Con ta, nó là con ta, phu quân... con chúng ta..

Khống gian như lặng thinh mặc niệm rồi trở nên bùng nổ, từng người từng người đứng dậy trong đau thương, nhưng đôi mắt thất thần trở nên sáng loáng:

- Giết, giết chúng

- bà con, giết chúng, giết chúng...

- bọn cầm thú, phải giết chúng

- đánh, đánh

- Con ta không thể chết vô ích được

- đúng, đúng mẹ nó..

Chúng nhân choàng dậy lao vào đám binh lính, dường như mặc kệ vết thương tích trên cơ thể, họ giằng lấy vũ khí để chống trả kẻ thù. Họ hoành tảo như thể lúc còn trẻ từng trên chiến trường bảo vệ gia hương, họ như thể có cảm giác tự hòa của chồng của cha mình kể lại mỗi khi ra quân trở về.

Huyết dịch phún trào khắp nơi, người bên cạnh ngã xuống, Binh lính như thể ong vỡ trận, ánh mắt trở nên sợ hãi cuồng loạn.

- Giết hết cho ta, giết hết tất cả cho ta.

Tên Phó Thống giận giữ gào thét, tay chỉ chúng nhân mà ra lênh đông tây, hỗn loạn khiến Nạp Lan thiếu gia cũng không thể bàng quan mà khép hờ mắt nữa, hắn thấy bàn tay mình bắt đầu run rẩy, từ sâu trong cõi lòng hắn trái tim như bị bóp nghẹn lại. Thanh âm bé nhỏ văng vẳng vang lên:

- Mẫu thân, mẫu thân... phụ thân, phụ thân...

Hắn thấy cơ thể của tên Phó Thống đứng trước mặt hắn bị chém chéo lúc nào không hay, huyết dịch bắn lên mặt hắn khiến đôi mắt hắn chỉ nhìn thấy màu huyết sậm mờ hồ, hắn thấy thân hình bé nhỏ của tiểu nam hài mới nãy bị ném bất tỉnh dưới chân phó thống. Tiểu nam hài ấy tay cầm đao của Phó Thống tay kia thì cầm cuốn sách cháy dở cạnh, tiểu nam hài đang tiến về phía hắn, từng bước một từng bước một khiến lồng ngực hắn tiếng trống vang dồn dập.

- không, đường giết ta..

- ta không thể chết...

" xoeng"

Hắn đứng bật dậy rút ra thanh phi kiếm, hắn nhắm chặt mắt đâm thẳng về phía ngực tiểu nam hài.

Không hề có cảm giác phi kiếm đâm trúng máu thịt, nhưng hắn có cảm giác cả khuôn mặt hắn bị bóp chặt lại. Cơ thể hắn như lơ lửng giữa tầng không, thanh âm như lời phán xét của thiên địa xuất hiện trong tai hắn:

- Thiện, ác từ tâm. Ngươi muốn chết???
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.