Thanh Cung Sủng Phi

Chương 95




Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Xuân Quý nhân giống hệt Tú Thường tại, vui mừng khôn xiết, nàng dè dặt cẩn thận đứng dậy cung cung kính kính hành đại lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu, rồi mới vui mừng dùng hai tay nhận hộp gấm.
Từ khi còn ở tiềm để, nàng chỉ là một gia nhân hầu hạ Hoàng hậu mà thôi, cũng chẳng phải là Cách Cách gì. Chuyện tốt như vậy, dù là nằm mơ cũng không mơ tới, nào đến lượt người xuất thân bần hàn như nàng.
"Hoàng thượng." Hoàng hậu nương nương cười: "Ngài ban thưởng đan dược, cũng nên biết rõ, hiện giờ rất nhiều Phi vị ở hậu cung đều bỏ trống. Hoàng Quý phi thì không nhắc tới, hai Quý phi, tứ Phi lục Tần, Giản Tần qua đời người lại càng thiếu. Hiện tại chủ vị nội đình cũng chỉ có Hiền Phi, Oánh Tần và Tốn Tần đang ốm đau mà thôi."
Ngung Diễm đáp lại: "Hoàng hậu nói có lý. Trẫm vốn có ý định, muốn tấn phong cho phi tần sinh hạ long tử đầu tiên sau khi trẫm đăng cơ làm chủ vị nội đình. Hiện tại xem ra, không cần phải chờ lâu như vậy. Vị trí Quý phi không vội, Phi vị... Vẫn luôn chỉ có Hiền Phi."
"Hoàng thượng!" Hiền Phi cười nói: "Thần thiếp may mắn ở chức vị cao nhiều năm, còn có quyền cùng giải quyết chuyện lục cung. Hoàng thượng không cần băn khoăn cảm nhận của thần thiếp, muốn phong Phi, cứ phong là được."
"Hiếm có Hiền Phi rộng lượng như vậy." Ngung Diễm khen ngợi nhìn nàng một cái, rồi nói với Hoàng hậu: "Trẫm định năm nay sẽ phong một Phi vị, hai Tần vị, để bù vào một số chủ vị nội cung còn trống."
Được tấn phong, đây mới là chuyện lớn trong lòng các tần phi, liên quan đến vận mệnh vinh nhục một đời, bất kỳ ai cũng ngóng trông Hoàng thượng có thể tấn vị cho mình.
Tú Nguyệt vừa được tấn phong làm Như Quý nhân đương nhiên là không quan tâm đến. Nàng vẫn luôn tò mò đan dược trong mấy hộp gấm kia, Bảo Yến đang đứng nên tinh mắt, nàng ấy nhìn thấy được hộp gấm còn chưa đóng nắp gần Hoàng hậu nhất.
Nàng ấy nhìn một lát, sau đó cúi người xuống khẽ nói: "Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy rồi, Trú Nhan đan kia chắc là được chế từ ấu trùng bướm đêm trên núi cao và đông trùng hạ thảo. Núi cao hơn mặt nước biển mấy nghìn thước, rất khó lấy được."
Tú Nguyệt nghe vậy chợt sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn Bảo Yến, khẽ hỏi: "Ngươi xác định không nhìn lầm chứ?"
Đông trùng hạ thảo này, không phải là bài thuốc trị đúng căn bệnh của Tốn Tần nương nương sao!
Bảo Yến vô cùng tự tin gật đầu, người thường không nhìn ra, nhưng nàng ấy thì không như vậy. Nàng ấy là ai chứ, đường đường là người từ Tấn Giang các của Bạch Liên giáo trốn ra.
Bên kia Ngạc La Lý ở cửa âm thầm gọi Thường Vĩnh Quý đến, nói nhỏ vài câu, Thường Vĩnh Quý cuống quýt quay lại, nói thầm bên tai Hoàng thượng vài câu.
Ngung Diễm nghe xong, bèn đứng lên: "Trẫm ở đây các nàng nói chuyện cũng không được tự nhiên, tiền triều có việc, trẫm không ở đây lâu nữa. Hoàng hậu, tiệc rượu này nàng thay trẫm uống thêm vài chén, chúc mừng sinh thần của Hiền Phi thật tốt."
"Tú Thường tại, ngươi theo trẫm đến Dưỡng Tâm điện đi..."
"Hoàng thượng!"
Hắn còn chưa nói xong thì Tú Nguyệt bỗng đứng dậy, chạy tới cửa phúc thân hành lễ: "Khởi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp có chuyện quan trọng, muốn cầu bệ hạ một ân điển, có thể cho tần thiếp nói chuyện riêng được không."
"Không được." Ngung Diễm lạnh lùng xoay người, chuẩn bị ra khỏi cửa, đưa lưng về phía nàng nói: "Trước đây trẫm đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng, hiện tại càng không xứng cầu ân điển của trẫm."
Vắng vẻ nàng mấy ngày nàng mới hồi tâm chuyển ý sao? Đúng là trước đây đã đối xử quá tốt với nàng, nên hiện tại nàng mới không biết trời cao đất rộng!
"Hoàng thượng!" Nhìn thấy Hoàng thượng sắp bãi giá về Dưỡng Tâm điện, Tú Nguyệt nghĩ lúc này không nói riêng với hắn được, lúc về Dưỡng Tâm điện muốn cầu kiến Hoàng thượng, thì lại khó như lên trời.

Nàng cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa mà đứng dậy, đuổi theo vài bước kéo Hoàng thượng lại: "Hoàng thượng dung bẩm [*]!"
[*] 容禀: cho phép (tôi) báo cáo (cấp dưới nói với cấp trên).
"Làm càn!" Hiền Phi ở phía sau mở miệng nói trước: "Như Quý nhân, ngươi dám vô lễ phạm thượng với Hoàng thượng!"
"Thôi!" Ngung Diễm nhíu mày, không vui giật ống tay áo đang bị Tú Nguyệt kéo ra: "Nói mau!"
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt khó xử thấp giọng, thầm thì với hắn: "Trú Nhan đan kia, có thể xin Hoàng thượng ban cho Tốn Tần nương nương một viên hay không, trong đan dược kia có mấy vị dược liệu, đối với chứng bệnh của Tốn Tần nương nương có thể coi là thuốc cứu mạng!"
Trước đây nàng để Bảo Yến lén đưa thuốc cho Tốn Tần là nhằm đề phòng trong cung phát giác, cho nên mới kéo dài điều trị, gần đây sức khỏe của Tốn Tần nương nương ngày càng sa sút, dù nàng đã bắt đầu toàn lực cứu trị, nhưng cũng đã dần có dấu hiệu dầu hết đèn tắt.
Đông trùng hạ thỏ này chỉ khi mới sinh ra mang đi làm thuốc mới có hiệu quả tốt nhất, vả lại nếu lúc này không xin được, bị các chủ vị nương nương hậu cung uống rồi, dù có xin được Hoàng thượng ân chuẩn thì cũng đã không kịp nữa!
Ngung Diễm nheo mắt nhìn nàng: "Trẫm chỉ mới vừa lấy ra, nàng lại biết nhanh như vậy?"
Chuyện này...
Tú Nguyệt đành phải thuận miệng nói dối: "Đan dược kia, tần thiếp đã từng dùng, cho nên vừa nhìn đã biết."
"Van cầu Hoàng thượng..."
Ngung Diễm hừ một tiếng: "Vốn dĩ nếu người khác cầu xin trẫm, trẫm nhất định sẽ thưởng cho Tốn Tần, riêng ngươi cầu xin trẫm, họa phúc sớm tối của Tốn Tần, đã mất ở trong tay ngươi rồi."
Dứt lời, hắn không để ý tới nàng nữa, xoay người muốn đi.
"Hoàng thượng!" Tú Nguyệt quỳ xuống, kéo góc áo của hắn: "Dù ngài có giận tần thiếp thế nào, cũng không thể không nghĩ đến tính mạng của Tốn Tần nương nương, Hoàng thượng!"
Ngung Diễm mặc kệ nàng lôi kéo, dứt khoát bước ra cửa vài bước, chợt nghe Tú Nguyệt ở phía sau quỳ trên mặt đất đau đớn kêu một tiếng.
Hắn bước lên trước quá mạnh nên nàng bị kéo về phía trước một bước, một chân đập trên đất, đầu gối bị cọ xát.
Thường Vĩnh Quý vẫn luôn đứng bên cạnh vươn tay ra không trung, y trơ mắt nhìn thánh thượng và Như Quý nhân lôi kéo nhau, điều bất lực là bản thân không thể tiến lên.
Chuyện giữa Hoàng thượng và Như Quý nhân, một khi không cẩn thận thì rất có thể sẽ chọn sai trận doanh, đứng sai đội, gây họa cho mình.
Sư phụ Ngạc La Lý của hắn chính là một tấm gương sống.
"Sao vậy?" Ngung Diễm nghe tiếng xoay người, cúi xuống hỏi.
Tú Nguyệt chịu đựng cắn môi: "Hình như... trật gối." Xuýt xoa than đau.
"Thương thế có nặng không?" Hắn vội cúi người xuống kéo nàng từ dưới đất lên, kéo đến ngồi trên chiếc giường la hán bên trái đối diện với Hoàng hậu.

Tú Nguyệt hoảng loạn muốn đứng dậy lại bị hắn ấn về, mọi người đều ở đây, Ngung Diễm không thể tháo giày vén quần nàng để nhìn kỹ, cách lớp vải đã nhìn thấy máu rịn ra.
"Khốn kiếp!" Hắn mắng một câu: "Tuyên Thái y đến Dưỡng Tâm điện!"
"Vâng, vâng." Thường Vĩnh Quý cũng không biết câu trước rốt cuộc là mắng ai, vội vàng chạy ra ngoài, trễ một khắc, cơn giận dữ của Hoàng thượng có thể sẽ lan đến người y.
Ngay sau đó không nói lời nào, Tú Nguyệt đã bị bế ngang đi ra ngoài, tình hình loạn đến không thể loạn hơn, trước mắt nàng chỉ có thể bỏ mặc tất cả, nói chuyện quan trọng nhất: "Hoàng thượng, tần thiếp cũng bị thương rồi, ngài nể tình tần thiếp đã đổ máu, đồng ý với tần thiếp đi, cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng..."
"Biết rồi!"
Ngung Diễm không nhịn được nói, lúc đi tới cửa chính điện, hắn quay đầu lại, nhìn Xuân Quý nhân: "Trả phần của ngươi lại cho Tốn Tần, ngày khác trẫm sẽ ban cho ngươi."
Mặt Xuân Quý nhân không hề có sơ hở, nàng ôn nhu cúi đầu đứng dậy thi lễ: "Vâng, tần thiếp tuân chỉ."
Câu trả lời của nàng, Hoàng thượng chưa nghe hết đã ra khỏi cửa.
"Hoàng thượng!" Tú Thường tại không nhịn được đứng lên, rõ ràng Hoàng thượng truyền nàng ta đến Dưỡng Tâm điện thị giá, bây giờ lại để nàng ta ở đây, muốn nàng phải làm sao đây?
Hiền Phi hừ một tiếng, nhìn về phía Hoàng hậu cũng sắc mặt không tốt giống mình: "Xem ra phân lượng của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt trong lòng Hoàng thượng, bổn cung đã đánh giá thấp rồi."
Các tần phi trong điện không ngừng bàn tán, chỉ có Xuân Quý nhân vẫn cúi đầu không lên tiếng. Hoàn toàn giấu đi sự hung ác như ác quỷ đang âm thầm lộ ra trên khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc.
...
Thái y ở hậu điện băng bó cho Tú Nguyệt, Hoàng thượng đứng bên cạnh nhìn. Hắn đứng ở đó khuôn mặt không có chút biểu cảm, thái y thì nơm nớp lo sợ mà quấn băng gạc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng cũng xử lý xong, thái y thở phào một hơi, cáo lui ra ngoài như chạy trốn.
Ngung Diễm liếc mắt nhìn Tú Nguyệt đang ngồi ở mép giường, giọng điệu lạnh nhạt: "Trẫm còn nhiều việc ở tiền triều, vết thương đã băng bó xong rồi, nàng cứ tự nhiên."
Dứt lời hắn xoay người, không nhìn nàng nữa mà đi về phía cửa, lưu lại cho Tú Nguyệt một bóng lưng lạnh lùng vô tình.
Đây là lần đầu tiên, hắn tàn nhẫn quyết tâm bỏ mặc nàng không để ý tới, từ nay về sau, còn không biết có bao nhiêu lần đầu tiên như vậy nữa. Ngung Diễm đi vài bước, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, hắn có thể làm gì chứ, hai người đi đến bước này, có quá nhiều chuyện hắn không thể bỏ qua, không thể gạt đi.
Thở dài trong lòng, lúc đi tới cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ: "Hoàng thượng."
Hoàng đế đứng bước, quay người lại, Tú Nguyệt đang nhìn hắn không chớp mắt: "Hoàng thượng, tần thiếp vẫn cảm thấy có chút khó chịu."
Nói xong nàng cúi đầu nhìn đầu gối mình, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Không phải thái y đã xem kỹ rồi sao? Chỉ xước da thôi, làm ra vẻ như vậy." Hắn mắng một câu nhưng vẫn quay lại, đi đến trước người Tú Nguyệt, xem vết thương trên đầu gối nàng, đã băng một lớp, cách lớp băng không thể nhìn ra gì.
"Chẳng lẽ tổn thương đến gân cốt bên trong?"
Hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào vết thương kia, chợt bị một vòng tay ôm lấy eo, Tú Nguyệt dán mặt vào hông hắn cọ cọ, khẽ nói: "Hoàng thượng, đừng giận tần thiếp."
Quả nhiên, cho dù lạnh lùng như vậy, nàng nói dối là đau, Hoàng thượng vẫn sẽ quay lại.
Ngung Diễm có chút không được tự nhiên, hắn muốn đẩy vòng tay ôm mình ra, muốn răn dạy nàng không an phận, cuối cùng vẫn thành thật bị kéo ngồi xuống bên cạnh.
Những suy nghĩ rối ren trong lòng hắn một khắc trước chợt trở nên thông suốt.
Tú Nguyệt tựa đầu vào vai hắn, hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy ngồi suốt một canh giờ.
"Được rồi..." Giọng điệu của Hoàng thượng dịu đi rất nhiều, hắn xoa xoa tóc nàng, trong lòng không ngừng đấu tranh: "Trẫm còn có việc ở tiền triều... Chờ trẫm xử lý chính vụ tiền triều xong, tối sẽ về với nàng, đêm nay nàng đừng về nữa."
"Muốn ăn mứt hoa quả bánh ngọt gì, để nô tài đến Ngự Thiện phòng chuẩn bị cho nàng. Một lát nữa trẫm dặn Ngự Thiện phòng đem trái cây mới tiến cống lên cho nàng, hửm?"
"Chờ trẫm về."
"Vậy ngài phải đi rất lâu sao, Hoàng thượng." Tú Nguyệt vươn tay kéo đai lưng ngọc của hắn, kéo qua kéo lại.
Vì vậy, từ khi Ngung Diễm đăng cơ tới nay, cần chính mấy năm, lần đầu nghe thần tử trình tấu mà thất thần suốt một buổi chiều.
Có người bị mê mẩn tâm hồn, nhưng khúc mắc lại không dễ dàng xóa bỏ. Buổi tối hai người nằm ngủ cùng giường, lần đầu tiên Hoàng thượng không có đủ loại nhiệt tình như trước mà nghiêng người đi, đưa lưng về phía nàng để ngủ, hoàn toàn không để ý đến Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt thấy vậy thì biết trong lòng hắn vẫn còn khó chịu. Thật không hiểu được là vua của một nước, còn lớn hơn nàng hai mươi mấy tuổi, lại muốn cáu kỉnh với nàng, còn muốn nàng mọi việc phải lấy đại cục làm trọng.
Tú Nguyệt lắc đầu, bánh ngọt buổi chiều có hơi nhiều, đều là cống phẩm, món nào nàng cũng không bỏ được mà nếm mấy miếng, buổi tối cảm thấy không muốn ăn, người cũng có chút tinh thần.
Nàng lăn một vòng trên long sàng tới sau lưng Hoàng thượng, một tay vắt lên hông hắn, muốn lân la gần gũi với "phu quân", làm dịu quan hệ gần đây giữa hai người.
"Hoàng thượng, ban ngày xử lý chính vụ có phải rất mệt không." Nàng tìm chuyện để nói.
Hoàng thượng vẫn giữ tư thế cũ không nhìn nàng, dùng một tay đẩy cái tay đang vắt trên hông mình ra: "An phận ngủ phần của nàng đi, đừng quấy rầy trẫm."
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt nghiêng qua, nhẹ nhàng liếm cắn gò má hắn một cái: "Vậy Hoàng thượng nghỉ ngơi tốt nha."
Nói xong, nàng yên tâm thoải mái trở lại trong tấm chăn mỏng của mình, đắp chăn cho thoải mái, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Một lát sau, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Ngung Diễm bên đây bị Tú Nguyệt hôn một cái, kích thích vừa trỗi dậy ai ngờ không có phần sau, bên kia đã lặng lẽ rút quân.
Hắn nhịn một hồi, cả người đều không được thỏa mãn, hắn dứt khoát xoay người, do dự đẩy đẩy Tú Nguyệt đã đi vào giấc mộng, nhẫn nhịn gọi một tiếng : "Như Quý nhân."
"Vâng, Hoàng thượng." Tú Nguyệt đang nhắm mắt mơ mơ màng màng trả lời.
"Như Quý nhân?"
Mí mắt của Tú Nguyệt đã hơi nặng, nàng cố gắng mở mắt nhìn hắn, lại nghe Hoàng thượng nói với mình: "Nàng qua bên trẫm."

Ít ra, hôn mấy cái nữa rồi ngủ...
"Hoàng thượng, tần thiếp mệt rồi." Nàng vô cùng không tình nguyện nói, lập tức xoay người kéo chăn trùm kín mình.
Ngung Diễm nhớ tới mấy câu Dương thị dạy nàng ở mật thất, hắn nạp một thiếp thất như vậy, thật không biết là có phải đặv biệt làm cho mình ngột ngạt hay không.
Sáng sớm, Tú Nguyệt đang mơ màng ngủ thì bị một cơn đau đánh thức. Nàng mở mắt, không biết áo ngủ của mình đã bị ném trên đất từ khi nào. Hiện tại toàn thân trên dưới không một mảnh vải che thân, vừa mới tỉnh táo một chút đã nhận ra bị người ta áp chế: "Hoàng thượng, Hoàng thượng," Tú Nguyệt đẩy mấy cái: "Bây giờ đang sáng sớm, Hoàng thượng..."
"Câm miệng!" Ngung Diễm đang tức trong lòng, còn không phải vì hồ ly tinh trêu chọc. Một đêm hắn không yên giấc, sáng nay đành bỏ thỉnh an Thái phi, thời gian đọc buổi sáng của hắn cũng phải trì hoãn.
Âm thanh trong phòng càng lúc càng lớn, thái giám thị tẩm canh cửa một đêm, lúc này đang bò từ dưới đất dậy cầm bút, ghi chép cũng không được, mà không ghi chép cũng không được.
Hắn nghĩ lại, vẫn nên sửa giờ thánh thượng lâm hạnh lại thành mấy canh giờ trước thôi, như vậy sẽ không đắc tội với các cung khác, cũng giữ được đầu.
"Hoàng thượng, tha cho tần thiếp!" Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của Như Quý nhân: "Hoàng thượng, đủ rồi..."
Tú Nguyệt cảm thấy đau, quỳ bò về phía trước mấy bước, lại bị vô tình kéo về, nàng lại bắt đầu khóc lóc không ngừng, sớm biết sẽ chịu khuất nhục như vậy, Hoàng thượng vẫn đừng để ý đến nàng thì tốt hơn.
Lúc Thường Vĩnh Quý thấy kiệu của Hoàng hậu và Hiền Phi dừng trước của Dưỡng Tâm điện thì mặt liền đổi sắc.
Hoàng hậu và Hiền Phi đi lên trước, theo sát phía sau là Chính sử Khâm Thiên Giám.
"Nô tài khấu kiến Hoàng hậu nương nương! Hiền Phi nương nương!"
"Hoàng thượng ở trong điện sao. Bổn cung nghe nói đêm qua Hoàng thượng không lật thẻ bài hậu cung." Hoàng hậu nhìn Thường Vĩnh Quý nói.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ngài ấy, Hoàng thượng ngài ấy... Ở đây." Không chỉ có Hoàng thượng, Như Quý nhân cũng ở đây!
Hiện tại hai người họ còn đang ở trong tẩm điện phía sau, phải làm sao bây giờ? Sư phụ ở tẩm điện gác đêm cho Hoàng thượng, bây giờ y nên làm gì cho phải đây!
"Vậy thì tốt," Hoàng hậu nói: "Đi bẩm báo với Hoàng thượng, bổn cung và Hiền Phi có chuyện quan trọng cần phải gặp Hoàng thượng ngay lập tức."
"Chuyện này..."
Thường Vĩnh Quý khó xử đứng tại chỗ, hiện tại Hoàng thượng và Như Quý nhân ở tẩm điện còn chưa dậy, bây giờ sao y dám vào quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng chứ? Nhưng Hoàng hậu nương nương đang ở đây, y cũng không dám nói dối lung tung...
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, đêm qua Hoàng thượng xử lí chính vụ hơi mệt một chút, sáng dậy hơi muộn..."
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt của Hoàng hậu nương nương đã thay đổi, ánh mắt nhìn hắn ngưng trọng hơn rất nhiều: "Ngươi nói đến bây giờ Hoàng thượng còn chưa thức dậy? Chuyện như vậy, sao không đến báo với bổn cung một tiếng hả?"
Hoàng thượng luôn luôn cần chính, cẩn trọng mấy năm nay chưa từng rảnh rỗi ngày nào, lúc trước phụng dưỡng Càn Long gia, giờ Dần trời còn chưa sáng đã đi thỉnh an, đến tận giờ chưa một ngày lười biếng, sao hôm nay lại chưa thức dậy chứ?
Chẳng lẽ long thể có bệnh!
"Thái y đã đến xem chưa? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là vết thương màu nâu đen kia lại có biến hóa?"
"Hoàng thượng!"
Hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy sợ, sắc mặt càng thêm lo lắng: "Nếu như long thể của Hoàng thượng có gì không đúng, bổn cung tuyệt đối sẽ không tha cho đám nô tài hầu hạ các ngươi!"


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.