Thanh Cung Sủng Phi

Chương 145: Ngoại truyện 1



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi



Mùa đông năm đầu tiên vào cung là mùa đông Tú Nguyệt cảm thấy lạnh nhất trong cuộc đời.

Có lẽ là vì Tây Thiên điện không có ánh mặt trời, cũng có lẽ là ảo giác của nàng, thậm chí nàng cảm thấy mùa đông này còn lạnh hơn mùa đông thất vọng khốn cùng ở Dương phủ.

Ở Dương phủ ít nhất lòng còn ấm áp.

Tú Nguyệt ngồi trên giường Bạt Bộ, Bảo Yến dùng chăn bông bọc nàng thành cái bánh tét, nàng cứ như vậy mà ngây người nhìn Bảo Yến ngồi xổm bên địa long (than sưởi), vừa ho khan, vừa nghiêm túc bới chút vụn than đen ít ỏi còn lại.

Ngoài điện thỉnh thoảng truyền đến giọng nữ chợt cao chợt thấp, Tú Nguyệt cẩn thận lắng nghe, tựa như đau khổ hỗn loạn, nói: "Hình như là giọng của Tốn Tần nương nương."


Bảo Yến vẫn bận rộn việc trong tay, trên mặt lộ vẻ thờ ơ: "Vậy thì có gì kỳ quái, Tốn Tần ở tại tẩm điện sau chính điện, phòng rộng hơn Tây Thiên điện của chúng ta nhiều. Nội Vụ phủ cho chút than như vậy, tất nhiên là tẩm điện của Tốn Tần lạnh hơn rồi. Nàng ấy bệnh tật triền miên, không chịu nổi đông lạnh, đương nhiên càng dễ tái đi tái lại."

"Nô tỳ thấy." Bảo Yến đứng lên, vỗ vỗ tro trên tay: "Ai qua được mùa đông này vẫn còn khó nói."

"Vậy sao được chứ?" Tú Nguyệt không nghe nổi lời này, lúc ấy nàng bèn nóng nảy, lột bỏ chăn bông bao quanh mình ra, từ trên giường dẫm lên giày, đi xuống. "Không có cách nào sao? Đó chẳng phải là một mạng của Tốn Tần nương nương sao."

Sao nàng có thể chịu đựng việc trơ mắt đứng nhìn dấu hiệu sinh mạng của Tốn Tần từng chút từng chút biến mất như vậy.


"Còn có thể có cách gì chứ? Từ sớm Thái Y viện đã ngừng thuốc của Tốn Tần, nếu không có nửa chén máu yến và đồ bổ ngàn năm của tiểu thư kéo mạng cho Tốn Tần, chỉ sợ hiện giờ nàng ấy đã đi đời nhà ma rồi!"

"Ngươi còn cười!" Tú Nguyệt chọc cái trán của nàng ấy. Thật đúng là lòng dạ sắt đá máu lạnh mà.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn về phía đang đặt hộp thuốc: "Thật sự không được thì lấy hết thảo dược chúng ta mang vào cung ra đây, xem xem, còn bao nhiêu thuốc có thể sắc lên cho Tốn Tần uống thì mang hết đến giao cho Tây Lam đi."

Bảo Yến vây quanh cười một tiếng, cũng không động đậy. Tú Nguyệt nhìn dáng vẻ nàng ấy, nhăn mày, đẩy nàng ấy: "Mau đi đi!"

"Nô tỳ nói tiểu thư này, chẳng lẽ người mất trí nhớ sao? Mấy ngày trước mới cầm đi gần nửa số gia tài của chúng ta! Tới cứu người nằm trên giường ăn không ngồi rồi kia! Bây giờ chúng ta còn lại bao nhiêu thảo dược đâu, nô tỳ thấy trong lòng tiểu thư không có tính toán? Cho dù nô tỳ chịu lấy số thảo dược dùng để phòng ngừa bất trắc của chúng ta ra, cho Tốn Tần không sống được mấy ngày kia chữa bệnh, ngoại trừ số thảo dược không đúng, còn lại cùng lắm cũng chỉ đủ cho nàng ấy dùng nửa ngày mà thôi, có lợi ích gì?"


Bảo Yến liên tiếp hỏi, khí thế của Tú Nguyệt cũng bị dập tắt. Nàng quay đầu nói mấy câu: "Nói chút thôi mà, sao nghiêm túc vậy."

"Được rồi, tiểu thư, bên ngoài cửa cung khóa rồi, nô tỳ trải giường chiếu cho tiểu thư, tiểu thư cũng mau ngủ đi."

Tú Nguyệt nhìn ra hướng cửa, Tốn Tần nương nương ho khù khụ như vậy, nàng nghe xong còn khổ sở trong lòng, nào có ngủ nổi.

Nàng bị Bảo Yến đẩy mấy bước về phía giường, thu hồi ánh mặt, bỗng nhiên nàng nhớ tới: "Lan Quý nhân còn chưa về, bên ngoài cửa cung đã khóa rồi sao? Vậy nàng ấy phải đi đâu ngủ chứ?"

"Lạnh chết nàng ta mới tốt, người quản nàng ta làm cái gì." Bảo Yến chỉ lo dẫn nàng trở lại giường: "Ngày mai là tiết Vạn Thọ thứ bốn mươi của Hoàng thượng, khắp chốn mừng vui, trong cung bày yến hội, buổi tối Trữ Tú cung mở tiệc. Hiền Phi quản lý lục cung, Giản Tần và Oánh Tần đều giúp đỡ lo liệu, Lan Quý nhân nịnh nọt thành tinh, nàng ta có thể không đi theo xung quanh bận việc sao. Nàng ta còn bận xu nịnh Oánh Tần."
"Đúng vậy, ngày mai là tiết Vạn Thọ." Vì cấm kỵ của Hoàng đế, Tú Nguyệt giấu mình ở Diên Hi cung ngăn cách với người đời, ngoài cung thời tiết ra sao nàng cũng gần như hoàn toàn không biết.

"Vậy chúng ta..." Nàng nhìn về phía Bảo Yến, câu nói kế tiếp đã nhỏ giọng xuống.

Bảo Yến cười phì ra tiếng: "Tiểu thư, người còn nghĩ dạ yến ngày mai có phần của người sao. Buổi sáng trong cung đã truyền lời tới, nô tỳ không muốn người nghẹn khuất nên mới giấu đi. Tốn Tần thân nhiễm bệnh nặng không nên ra cửa, Lý thị hèn mọn không đủ tư cách, còn có tiểu thư người..."

Nàng ấy cười nhạt, thuận miệng nói: "Dù sao Diên Hi cung cũng chỉ có một mình Lan Quý nhân được đi dự tiệc. Mà cũng không phải đi không, còn phải nghĩ chuẩn bị lễ vật tặng Hoàng thượng."

Tú Nguyệt bị chọc trúng tâm sự, đỏ mặt nói: "Tình cảnh như bây giờ, chỉ sợ Hoàng thượng bới móc ra chút tội lỗi của ta. Vì cẩn thận suy xét, ta không thể gánh cái tội danh bất kính."
Nàng đâu thật sự muốn tặng lễ vật cho Hoàng thượng... Nhìn nàng nghèo rớt mồng tơi hiện giờ... Ở trong cung tốt xấu gì cũng là thân phận Thường tại, chủ tử chân chính, ai có thể tin được hiện giờ nàng trú ở thiên điện này run bần bật, đến than để qua mùa đông cũng gom không đủ.

"Dù sao chúng ta cũng có lòng mà không có sức, bỏ đi tiểu thư à, Hoàng thượng ngài đường đường là vua của một nước, hẳn là cũng không thiếu chút đồ vật giản dị của người."

"Chúng ta ngủ đi. Ngày mai..."

Bảo Yến còn chưa nói xong đã bị một trận tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài ngắt lời: "Nguyệt Thường tại, Nguyệt Thường tại, mau cứu nương nương chúng ta!"

Nghe giọng nói này, là Tây Lam.

"Là Tây Lam?" Tú Nguyệt mới ngồi bên giường, nàng định nhấc người, lại bị Bảo Yến ngăn lại: "Tiểu thư chẳng qua chỉ là một Thường tại nho nhỏ, Tốn Tần là chủ vị một cung, bản thân nàng ấy cũng không thể tự cứu mình, chúng ta thì có cách gì. Đừng quên tình cảnh trước mắt của chúng ta trong cung. Nhiều một việc không bằng bớt một việc, việc gì phải dây vào vũng nước đục này. Tiểu thư ngủ đi, nô tỳ đi đuổi nàng ta đi."
Nói rồi, nàng ấy định đi ra cửa, lại bị Tú Nguyệt duỗi tay ngăn cản từ phía sau: "Ta coi dáng vẻ này của ngươi, hình như có chút không đúng." Tú Nguyệt nói.

"Có, có gì không đúng, tiểu thư nghĩ nhiều rồi." Bảo Yến hạ ánh mắt, nhìn mũi giày của mình.

Tú Nguyệt không hơi sức đâu nhiều lời với nàng ấy, gọi vọng ra cửa một câu: "Nhu Hạnh, để Tây Lam vào đi."

"Vâng, tiểu chủ." Giọng Nhu Hạnh nhẹ nhàng vang lên.

Ngay sau đó, cửa được mở ra. Tây Lam mặt đầy nôn nóng vọt vào, quỳ trước người Tú Nguyệt: "Nguyệt Thường tại, Nguyệt Thường tại, nương nương chúng ta thật sự bệnh nặng lắm rồi. Cầu xin Nguyệt Thường tại, nô tỳ thật sự không có cách gì. Nguyệt Thường tại, xin người cứu nương nương chúng ta!"

"Chúng ta có thể có cách gì chứ." Bảo Yến nhìn phía trên, nói.

Tú Nguyệt liếc nàng ấy một cái, ngay sau đó cúi người đỡ Tây Lam lên: "Có chuyện gì từ từ nói, không cần như vậy, không cần như vậy."
Đợi Tây Lam đứng lên, mặt đối mặt với Tú Nguyệt, nàng kinh hãi hô lên một tiếng: "Mặt ngươi?" Sao nửa bên mặt lại đỏ thành như vậy?

Tây Lam lắc đầu, điều này cũng không quan trọng: "Tốn Tần nương nương bệnh nặng, nô tỳ bất đắc dĩ đành phải đến cầu xin Nội Vụ phủ và Thái Y viện. Thái Y viện đuổi nô tỳ ra, Nội Vụ phủ nói mai là tiết Vạn Thọ, nô tỳ đen đủi, thưởng đánh mười bản."

Đúng là láo xược mà! Tú Nguyệt không nhịn được đau lòng nói: "Quy củ trong cung là đánh người không vả mặt, huống chi hôm nay Tốn Tần nương nương cũng không phải sinh bệnh ngày đầu. Tốt xấu gì ngươi cũng là cô cô chưởng quản Diên Hi cung, sao dám chà đạp ngươi như vậy?"

Đánh thì đánh, cớ gì còn muốn đánh chỉ một bên? Đây không phải ý nhục mạ người sao. Đổi lại thành cung nữ tầm thường khác, chỉ sợ không sống nổi nữa.
"Vô dụng." Nước mắt của Tây Lam từng giọt rơi trên mặt đất: "Hoàng thượng lại không nhìn thấy, mặc dù đánh cung nữ phạm phải cung quy, bọn họ cũng không sợ."

"Nô tỳ không ý kiến, nô tỳ còn muốn giữ lại cái mạng này hầu hạ Tốn Tần nương nương. Tiểu chủ, nô tỳ thật sự cùng đường, nếu không cũng không dám mặt dày tới cầu xin tiểu chủ. Xin người nể tình ở cùng một cung, Tốn Tần nương nương lại luôn đối tốt với người, người hãy cứu nương nương đi ạ, nô tỳ dập đầu với tiểu chủ!"

Nói xong, đầu nặng nề đập lên mặt đất, may được Tú Nguyệt ngăn chặn kịp thời.

"Đầm dập hỏng rồi... sao còn có thể hầu hạ nương nương nhà ngươi." Tú Nguyệt nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt nàng ấy. "Ta biết rồi, ngươi cứ trở về trông nương nương đi, những chuyện khác đều có ta nghĩ cách, nhất định phải giữ được tính mạng của nương nương."
"Tiểu thư!" Bảo Yến ở bên cạnh không nhịn được, cắn răng ra ám chỉ với nàng: "Người hồ đồ rồi! Chuyện này không làm được đâu, sao có thể tùy tiện đồng ý với người ta!"

Đuôi mắt Tây Lam quét về phía Bảo Yến, sau đó thân thiện nói với Tú Nguyệt: "Tất cả đều nhờ cậy Nguyệt Thường tại, nô ỳ chờ ở tẩm điện sau chính điện, chờ tin tức tốt của Thường tại."

Nói xong, nàng cung kính hành đại lễ với Tú Nguyệt, lại không đợi Bảo Yến nói gì, chạy thẳng đến cửa, rời đi.

"Nàng ta, nàng ta rõ ràng là sợ tiểu thư đổi ý! Hiểu rõ nhược điểm tiểu thư mềm lòng! Thật là lươn lẹo!" Bảo Yến chỉ vào hướng Tây Lam đã biến mất, oán giận nói.

"Lươn lẹo không chỉ có nàng ta? Ta thấy ngươi cũng không kém đâu." Tú Nguyệt nói sau lưng nàng ấy.

"Tiểu thư, người đây là có ý gì?" Giọng Bảo Yến rầu rĩ.
"Có ý gì..." Tú Nguyệt nghiền ngẫm nhừng lời này. "Cách cứu Tốn Tần nương nương. Từ sáng sớm ngươi đã đoán được, ngươi sợ ta dấn thân vào nguy hiểm cho nên từ sáng đến tối ngươi đều liều mạng dập tắt câu chuyện, chỉ sợ ta nghĩ đến, phải không?"

"Cái, cái gì chứ." Bảo Yến nghiêng ánh mắt, không nhìn Tú Nguyệt: "Nô tỳ không có, tiểu thư oan uổng người ta."

"Được, có oan uổng hay không, hiện giờ ta cũng không có lòng dạ nào nói với ngươi, hiện giờ quan trọng nhất là..." Tú Nguyệt thả nhẹ âm thanh, để Bảo Yến nhìn mình: "Ngày mai là tiết Vạn Thọ của Hoàng thượng, lực chú ý của người trong cung đều đặt tại đó. Buổi tối dạ yến trong cung là thời điểm canh gác Thái Y viện lỏng lẻo nhất. Chúng ta chọn khi đó đi, nhất định có thể thuận lợi trộm được một ít dược liệu."
"Tiểu thư!" Bảo Yến nâng cao âm điệu: "Người thật sự muốn làm như vậy sao?"

"Ngươi muốn chết à!" Tú Nguyệt vội che miệng Bảo Yến, không vui nói: "Vốn là bọn họ cắt xén chi tiêu của Tốn Tần nương nương, chính mình cũng không sạch sẽ. Cho dù chúng ta trộm đi, bọn họ cũng không dám điều tra, tám phần chỉ cho là người mình làm. Chuyện này cứ thế giấu diếm qua."

"Quang trọng vẫn là thăm dò rõ ràng thị vệ phân ban canh gác ban đêm, còn có canh giờ và cung nhân canh gác Thái Y viện. Mỗi ngày ngươi đi ra ngoài, các chỗ trong cung không phải đều quá quen thuộc rồi sao? Chỉ cần hỏi thăm rõ ràng hai việc này, ngày mai trong cung tổ chức yến hội, thủ vệ trong ngoài Thái Y viện lơi lỏng, chúng ta sẽ trót lọt."

"Tiểu thư, việc này mà bị tra ra, tự mình trộm cắp dược liệu trong cung chính là tội lớn đó, huống chi người vẫn là phi tần của Hoàng thượng, truyền ra ngoài, thanh danh sẽ bị hủy hết."
Bảo Yến bất đắc dĩ lên tiếng: "Thôi! Nô tỳ biết sẽ thế này mà, ngày mai một mình nô tỳ đi trước, người ở Diên Hi cung. Nếu lỡ nô tỳ bị bắt, người làm bộ không biết, để bản thân tránh hiềm nghi."

"Như vậy sao được?" Tú Nguyệt quả quyết không đồng ý: "Tính mạng Tốn Tần nương nương quan trọng, trong lòng ta mạng của ngươi càng đáng giá. Cũng là bởi vì ta là phi tần của Hoàng thượng, nếu bị bắt tại trận, cùng lắm là bị phạt hàng phân vị, cấm túc chết già trong cung thôi. Ngươi lại không giống vậy, ngươi là phận cung nữ, nếu bị bắt, ít nhất phải mất nửa cái mạng, nếu vậy ta sống không nổi đâu."

"Ngươi nhớ rõ, lúc đó mang chút dược thảo tự bảo vệ mình, nếu thật sự bất hạnh thất thủ, ngươi cứ việc chạy, ta phụ trách kéo dài thời gian, cản bọn họ ở phía sau."
"Tiểu thư?" Bảo Yến vội muốn phản bác, lại bị Tú Nguyệt ngắt lời. Nàng cười với bộ mặt rầu rĩ của Bảo Yến: "Yên tâm đi, Hoàng thượng từng nói, vì làm bộ làm tịch trước mặt người trong thiên hạ, hắn sẽ không lấy mạng của ta, nhiều nhất cũng chỉ là vào Thận Hình ti nếm chút khổ sở mà thôi."

"Cứ quyết định như vậy đi. Ngươi nhớ kỹ lời ta. Sáng mai đi ra ngoài, thuận tiện dò hỏi rõ ràng hai việc ta dặn dò ngươi, cực kỳ quan trọng đấy."

"Ôi." Bảo Yến xoay người mắng vài câu. Tuy rằng Tú Nguyệt không nghe rõ, nhưng không cần đoán cũng biết nàng ấy đang mắng Tốn Tần.

Thế nhưng bất kể thế nào, tốt xấu gì cuối cùng Bảo Yến cũng đồng ý.

Thật ra đáy lòng Tú Nguyệt cũng có hơi sợ, nghĩ đến phải đi Thái Y viện trộm dược liệu, cả buổi tối gần như nàng không chợp mắt, trái tim thường xuyên đập bình bịch, nhìn đỉnh màn trướng cho đến tận nửa đêm.
Nếu không phải mạng người quan trọng, chuyện như vậy nàng cũng sợ hãi từ tận đáy lòng, chẳng qua trước mặt Bảo Yến phải giả vờ bình tĩnh thôi.

Ngày hôm sau, quả nhiên ngoài cung ầm ĩ rầm trời, khắp chốn giăng đèn kết hoa. Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Bảo Yến đã đi ra ngoài. Buổi chiều lúc trở về từ bên ngoài, nàng ấy còn mang về mấy khối than đỏ và điểm tâm ăn vặt.

Nội Vụ phủ phát rồ như vậy mà vào tiết Vạn Thọ của Hoàng thượng cũng khẳng khái hào phóng đáo để.

Tú Nguyệt còn ôm chút lòng chờ may mắn: "Vậy Thái Y viện có thể cũng..."

Bảo Yến lắc đầu như trống bỏi: "Đám trí thức rởm kia rất bảo thủ, đừng y vọng bọn họ đột nhiên có lòng tốt."

Tú Nguyệt trở lại vẻ mất mát: "Vậy cũng chỉ có thể đi nước cờ hiểm. Ngươi hỏi thăm rõ sự tình chưa?"
"Yên tâm, mấy tiểu thái giám ở Nội Vụ phủ kia còn phải trông chờ vào Khai Vị hoàn (thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ ăn ngon) trong tay nô tỳ, bọn họ không dám không để lọt tin tức cho nô tỳ đâu."

"Chỉ là vị Hoàng thượng này của chúng ta không thích xa xỉ, Vạn Thọ tròn bốn mươi mà quy chế không bằng một phần mười của Tiên đế gia. Cho nên tiểu thư, thủ vệ canh gác Thái Y viện chỉ sợ là nhiều hơn chúng ta nghĩ nhiều."

Chuyện đã tới trước mắt, vậy cũng không có cách nào.

"Ngươi nhớ lấy, một khi gặp chuyện, tuyệt đối phải tự bảo vệ mình. Ta không muốn đi xin tha khắp nơi vì ngươi, nhớ chưa?"

Trong miệng Tú Nguyệt nói như vậy, tuy rằng chói tai nhưng sao Bảo Yến lại không hiểu chứ, nàng một lòng lo nghĩ cho mình.

"... Biết rồi ạ." Nàng nghiêm túc đáp lại Tú Nguyệt một câu. "Tiểu thư... yên tâm... nô tỳ sẽ tự chạy."
"Vậy thì tốt." Tú Nguyệt cười. "Ngươi hiểu được điều này thì tốt. Ta cũng yên tâm. Vậy chúng ta đi thôi."

"Thời điểm yến hội kết thúc, trong cung hỗn loạn, khi đó là thời điểm dễ ra tay nhất."

"Được."

Hai người mai phục ngoài Thái Y viện hơn một canh giờ, phân công thị vệ canh giữ hoàn toàn đúng như tin tức Bảo Yến điều tra được ban ngày.

Các nàng thoáng yên lòng, tìm thời cơ thích hợp, mò vào Thái Y viện.

Ước chùng qua một nén nhang, nàng nghe được bên trong truyền ra tiếng gọi bén nhọn, tiếng va chạm liên tiếp vang lên, tốp thị vệ gần nhất vọt vào. Thời điểm đi ra, Tú Nguyệt đã bị trói gọn.

Rốt cuộc vẫn là khinh địch, nàng ngồi quỳ trên mặt đất ảo não nghĩ. Rốt cuộc nàng vẫn thất bại, chờ đợi nàng sẽ là cuộc sống rơi vào bóng tối vô biên.

Điều may mắn duy nhất trong bất hạnh đó chính là Bảo Yến thật sự nghe lời nàng, bảo vệ bản thân.
Một thủ lĩnh thị vệ nói: "Mẹ nó, không biết các nàng mang cái gì, giơ lên đối diện, mấy người của chúng ta ngất xỉu, một người chạy mất. Lần này giao nộp thế nào đây."

"Sợ cái gì!" Thủ lĩnh thị vệ kéo khăn sa che mặt của Tú Nguyệt xuống: "Không phải còn một người đây sao, ném vào Thận Hình ti đi. Một ngày tra khảo, không lo nàng ta không nói thật."

"Ta là phi tần của Hoàng thượng, các ngươi dám?" Tú Nguyệt chau mày kiên quyết quát lớn.

"Là chủ tử hậu cung?"

Một đám thị vệ hoàn toàn ngoài dự đoán, nhìn cũng không quen mắt, quần áo trang điểm còn tưởng là tỳ nữ Tân Giả khố nghèo hèn.

Bốn phía vây quanh kêu loạn, một tiểu thái giám khom lưng nhìn mặt Tú Nguyệt: "Không sai, hình như là một Thường tại, nhưng là người Diên Hi cung, không được sủng ái. Cho dù kéo đến Thận Hình ti thì có làm sao."
Kéo vào Thận Hình ti, không nói lời nào, Tú Nguyệt chỉ sợ bị lột mất tầng da. Nàng phô trương thanh thế mắng một tiếng: "Hỗn xược! Ta là Thường tại mới tấn phong của Hoàng thượng! Gần đây Hoàng thượng thường triệu ta vào Dưỡng Tâm điện. Các ngươi ai dám kéo ta vào Thận Hình ti, không cần đầu nữa à?"

"Thế này..." Bọn thị vệ không hẹn mà cùng nhìn về phía thái giám vừa mở miệng.

Trên mặt tiểu thái giám cũng có phần do dự: "Cái này, Hoàng thượng hình như đúng là mới phong một vị Thường tại, ai da!" Hắm dậm một chân: "Nhưng đây không phải chuyện của ta, các ngươi tự xem mà làm đi, ta chỉ lo bảo vệ tốt Ngự Dược phòng thôi."

Tiểu thái giám gặp chuyện liền trốn, Tú Nguyệt càng rèn sắt khi còn nóng: "Thấy chưa, các ngươi còn không buông ra?"

"Buông ra?" Thủ lĩnh thị vệ lắc đầu: "Khó mà được, chủ tử đừng xem thường chúng ta, thị vệ canh phòng trong cung chính là đề phòng bất cứ người nào có hành vi gây rồi. Mặc kệ là nương nương trong cung, chúng ta cũng sẽ làm theo bổn phận."
Hắn vẫy tay: "Áp giải người đi. Xin Vạn tuế tự mình xử lý."

"Không." Tú Nguyệt luống cuống, liên tục từ chối. Tiết Vạn Thọ, lúc này Hoàng thượng đang ở Trữ Tú cung ăn tiệc với phi tần lục cung, nếu trước mặt các phi tần hậu cung, chỉ ra và xác nhận nàng là kẻ ăn trộm, vậy nàng còn cần thể diện sao?

Tú Nguyệt tự nhận mình mặt dày nhưng cũng không dày đến mức vô sỉ thế này!

"Ta không đi, không đi!"

Không ai nghe lời kháng cự của nàng, hai thị vệ mạnh mẽ thô lỗ kéo người lên, áp giải khỏi Thái Y viện.

Tú Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt, nghĩ đối tất cả mọi chuyện sắp phải đối mặt, chỉ cảm thấy mình sắp tiêu đời. Một đường bị kéo đi, cho đến khi thân mình đâm phải nền gạch lạnh băng, nàng đau đớn mở mắt mới ý thức được đây không phải Trữ Tú cung ồn ào tiếng người nàng đoán trước.
Trong điện yên tĩnh, chỉ có bóng người màu vàng sáng đang xem tấu chương trên giường la hán nơi xa.

Hoàng thượng nhìn một hàng chữ cuối cùng trên tấu chương, rồi mới đưa ánh mắt lên, liếc xuống Tú Nguyệt đang chật vật quỳ ở cửa.

"Bẩm Vạn tuế, bọn nô tài bắt được đầu sỏ trộm cắp dược liệu trong cung ở Thái Y viện. Một người khác mang theo độc dược trên người, làm hôn mê mấy thị vệ rồi đào tẩu, xin Vạn tuế tha cho chúng nô tài tội thất trách!"

Nghe qua thị vệ bẩm báo, Hoàng thượng gấp tấu chương trong tay lại, để ở một bên. Hắn đi xuống từ chỗ ngồi, nhìn xuống Tú Nguyệt từ trên cao.

Tú Nguyệt ngẩng đầu, nhất thời có chút hốt hoảng. Lúc này, không phải Hoàng thượng nên ở Trữ Tú cung nhấm nháp rượu ngon, thưởng thức ca vũ sao. Sao lại đêm khuya một mình ở đây phê tấu chương?
"Ngươi đến Ngự Dược phòng làm gì?"

Ánh mắt Hoàng thượng hơi dời về phía thị vệ quỳ gối bên cạnh, tiện tay chỉ một cái về phía Tú Nguyệt.

Thị vệ lập tức hiểu ý, vội chuyển tới phía sau Tú Nguyệt, cởi dây trói nàng ra.

Tú Nguyệt bị đau thở nhẹ một tiếng, vừa rồi dây dưa ở Ngự Dược phòng, tay nàng bị một cây kim bạc đâm vào thịt, gần như bị đâm xuyên, bây giờ hơi động đậy đã đau nhức vô cùng.

"Đi xuống đi." Hoàng đế phất tay: "Đi ra ngoài hết đi."

"Vâng, nô tài tuân chỉ."

Đám người hầu lui ra ngoài, cửa bị đóng chặt. Tú Nguyệt lo lắng cúi đầu nhìn ngón tay mình, mặt đột nhiên bị nâng lên mà không kịp phòng bị, đối diện với ánh mắt của Hoàng thượng.

Hắn nheo hai mắt, không vui nhìn người đang quỳ dưới chân: "Ngươi đến Ngự Dược phòng làm gì, muốn trộm cái gì, hả?
Lần trước dùng thuốc mê trước mặt trẫm, lần này còn muốn phối độc dược gì, ý đồ mưu hại trẫm hả?"

"Không, không, không." Tú Nguyệt vội vàng phủ nhận: "Là... bẩm Hoàng thượng, là hôm nay thân mình tần thiếp không khỏe, thật sự không chịu nổi nữa cho nên mới đến Thái Y viện xin chút dược liệu. Nhưng là tần thiếp hèn mọn, tất nhiên Thái Y viện không để tần thiếp vào mắt, cho nên nhất thời loạn trí, bèn, bèn..."

Hoàng đế cười lạnh vài tiếng: "Ngươi tưởng trẫm là trẻ con ba tuổi mà chơi đùa à, đã nhiều ngày thị tẩm ở Dưỡng Tâm điện, bao lần ở dưới thân trẫm, có chỗ nào của ngươi mà trẫm chưa nhìn qua, nào có thương tích gì? Trẫm thấy ngươi hoạt động linh hoạt, nào nhìn ra ngươi có gì không khỏe?"

"Ngươi nói ngươi có bệnh? Hả?"

Lời nói ở đây, Tú Nguyệt bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, quỳ ở đó không nói lời nào.
Hoàng thượng nhìn nàng không nói lời nào, trừng mắt liếc nàng một cái, quay người, một lần nữa ngồi lên giường la hán, mở quyển tấu chương ra.

Tú Nguyệt quỳ trên mặt đất, đầu gối bị lạnh không ngừng run rẩy. Cây kim kia chui sâu vào ngón trỏ, cũng không biết là có bôi thứ gì không, hiện tại nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng tê dại, đã không còn cách nào cong theo ý mình.

Nàng đau đớn bỏ vào miệng hút, máu theo miệng vết thương vỡ ra mà chảy xuống.

Tú Nguyệt gục đầu xuống. Hoàng thượng có thể giải thoát cho nàng không, hành hạ như vậy, bỏ nàng quỳ gối ngoài cửa, còn không biết quỳ tới khi nào, đã chua xót lại chật vật.

Một cánh tay đột nhiên xuyên qua trước ngực nàng, đột nhiên nhấc cả người nàng lên không kịp phòng bị. Hoàng thượng xách nàng một mạch, ném lên phía bên phải giường la hán.
"Tay làm sao vậy?" Tú Nguyệt ngồi, Hoàng thượng khoanh tay đứng phía đối diện, ánh mắt dừng ở ngón tay đổ máu kia. Hắn không tự mình nhìn, chỉ mở miệng hỏi.

"Giống như đâm vào trong gân cốt." Tú Nguyệt không ngừng run rẩy thân mình, giả bộ đáng thương nói.  

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.