An Vũ Phong lại lật đật đi gửi tin nhắn: [ Mình đi đầu giờ chơi từ đầu giờ chiều xong ăn tối luôn nhé. Cậu về muộn có được không?]
Tố Linh Vân đọc dòng tin nhắn này lập tức nheo mắt lại, cô không hiểu vì sao An Vũ Phong lại trở nên nhiệt tình như vậy, nhưng cũng không còn dám nghĩ tới anh có ý gì với cô, một lần nhục nhã là quá đủ rồi. Mà, rõ ràng cô đã quyết tâm không thích anh nữa nhưng ông trời lại không muốn vậy hay sao, hết lần này tới lần khác tạo tình huống cho hai người gặp nhau rồi kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn thì phải. Thâm chí là bà nội cô còn hiểu lầm An Vũ Phong là bạn trai cô mà coi như con cháu trong nhà rồi cơ đấy.
Tố Linh Vân: [ Được thôi, cũng không vấn đề gì.]
An Vũ Phong: [ Quyết định vậy nhé. Cậu hứa đi chơi vớI tớ rồi đấy nhé, tới lúc đó đừng bùng kèo, cũng đừng hẹn người khác đi chơi.]
Tố Linh Vân đang có một dấu hỏI chấm to đùng trên đầu, cô không hiểu những lời này của An Vũ Phong là có ý gì, nhưng cũng nhắn ừ một tiếng cho anh yên tâm. Tố Linh Vân để điện thoại qua một bên, bắt tay chuẩn bị nấu cơm. Bà nộI Tố lúc này xuống dướI nhà, thấy Tố Linh Vân đang hì hục trong bếp, bà hỏi: “ Tết nhất con không ra ngoài mà chơi. Ở nhà mãi cũng chán.”
“ Thì còn nấu cơm cho bà ăn mà. VớI lạI tết thì cũng như ngày thường thôi, đi chơi lúc nào chả được.”
“ Vậy à…Mà bà thấy thằng nhóc An Vũ Phong cũng được đấy chứ, ngoan ngoãn, lễ phép. Không hổ là cháu gáI ta, tìm được thằng rể cũng ưng ý như vậy.”
Tố Linh Vân cườI xòa: “ Bà ơi, không phảI đâu ạ, cậu ấy chỉ là bạn con thôi. Chúng con không có yêu đương gì hết đâu!”
“ Đừng cố giấu nữa, bà biết cả rồI. LờI nóI ra có thể là không thật lòng, những chắc chắn ánh mắt không biết lừa dốI! Nhìn vào mắt thằng bé là bà biết nó thích cháu nhiều tớI mức nào rồI.”
Tố Linh Vân khựng lạI, cô không hiểu vì sao bà lạI nóI vậy. Đúng là ánh mắt không biết nóI dối, nhưng An Vũ Phong dành cho cô ánh mắt yêu thương ấy cho cô từ bao giờ chứ, Tố Linh Vân lắc đầu, bà cô chắc là lớn tuổI rồI nên mắt cũng không nhìn rõ nữa.
“ Bà ơi, con nóI rồI, bọn con không có gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ."
Bà nộI Tố nhìn Tố Linh Vân không nóI gì, bà sống hơn nửa đời người, sao có thể không nhìn thấu tình cảm của con người. Ánh mắt An Vũ Phong dành cho cháu gái bà giống y như ánh mắt ông nội cô nhìn bà khoảng 50 năm về trước, ánh mắt chất chứa đầy tình cảm như vậy thì sao bà có thể nhìn lầm được.
“ Rồi thời gian sẽ chứng minh cho con thấy!” Bà nội Tố chỉ chốt lại một câu như vậy, mà Tố Linh Vân cũng không quá quan tâm tới câu nói này của bà, cô vẫn tiếp tục công việc đang bỏ dở của mình.
Ngày nào cũng như ngày nào, sáng thức dậy tập thể dục rồi ăn trưa, chiều đi mua đồ rồi lại chuẩn bị cơm tối. Cuối cùng thì cũng tới mùng 3 tết, mặc dù còn nghỉ hết 3 ngày nữa nhưng hết ngày hôm nay coi như cũng không còn thấy không khí tết nữa.
Tố Linh Vân đứng trước gương, ngắm nghía cẩn thận bộ váy đang mặc trên người, chiếc áo len cao cổ màu đổ phối cùng chiếc chân váy đen ngắn, bên trong mặc quần tất và đi thêm đôi boot cao, đội thêm chiếc mũ nồi cùng chiếc túi xách đeo chéo là hoàn hảo. Không quá lố nhưng cũng đủ nổi bật. Tố Linh Vân khoác thêm chiếc áo khoác dạ rồi đi xuống dưới nhà thì đã thấy An Vũ Phong đang ngồi ở sofa nói chuyện với bà nội Tố rất vui vẻ. Trông thấy dáng vẻ của Tố Linh Vân, An Vũ Phong sững lại, ngất ngây với vẻ xinh đẹp rạng ngời ấy của cô.
“ Vậy, con xin phép đưa Linh Vân ra ngoài chơi ạ!”
“ Cứ đi chơi thoải mái, vui vẻ ha, không cần lo cho bà, hôm nay bà hàng xóm sang chơi với bà rồi.”
“ Vâng, con đi đây ạ!”
“ Ừ ừ, hai đứa đi đường phải cẩn thận đấy.”
Ra đến bên ngoài, An Vũ Phong ngại ngùng hỏi: “ Cậu mặc váy ngắn như vậy có thấy lạnh không? Hay là thay quần dài?”
“ Không sao, quần tất tớ mặc cũng ấm rồi, bên trong có lớp nỉ lông nên không lo lạnh đâu.”
“ Mặc ấm là được rồi. Mình đi ngắm hoa, sau đó đi xem phim rồi buổi tối tới hội chợ ẩm thực. Cậu thấy được không?”
Tố Linh Vân gật gật, hai người sau đó nhanh chóng xuất phát.
Hai người rất nhanh đã tới địa điểm ngắm hoa. Ở đây đủ mọi loại hoa đua nhau nở rực cả một khoảng trời, rực rở vô cùng.
“ Cậu đứng vào đi tớ chụp ảnh cho!”
“ Vậy phiền cậu rồi, à chụp bằng điẹn thoại tớ đi, có gì tớ xấu thì ở trong máy tớ tớ đỡ ngại.”
An Vũ Phong liền nói: “ Không sao, chụp máy tớ đẹp lắm. Yên tâm tớ chụp xong cậu check, xấu thì xóa đi chụp cái khác. Cậu tạo dáng đi!”
Nói thật thì đây là lần đầu tiên Tố Linh Vân được con trai chụp ảnh cho nên cô khá ngại, nhưng khi ánh mắt chạm qua gương mặt anh thì cô lại không để ý mà bất giác cười rất tươi, dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ cần nhìn thấy anh thôi là cô lại bất giác cười mà không vì lý do nào hết.
“ Được rồi. Đẹp lắm, cậu xem này!” An Vũ Phong vui vẻ tiến tới chỗ cô rồi chìa bức ảnh ra cho cô xem, Tố Linh Vân mới sực tỉnh nhận lấy, cô cẩn thận check kĩ từng tấm một. Trong ảnh, cô không cần tạo dáng gì, chỉ đơn giản là đứng như vậy rồi cười tươi.
“ Do cậu xinh nên chụp như nào cũng xinh thôi.” An Vũ Phong lí nhí.
“ Ơi, cậu nói gì cơ?”
“ Hả, à không không có gì đâu!” An Vũ Phong nhìn xung quanh thì thấy cách đó có một nhóm đang chụp ảnh, anh liền chạy ra nhờ họ chụp ảnh cho hai người.
An Vũ Phong đứng cạnh Tố Linh Vân nói: “ Tớ nhờ họ chụp cho hai bọn mình rồi, cậu nhìn vào cam đi!”
“ Ơ hả?” Tố Linh Vân chưa kịp hiểu gì thì nhìn thấy cam cô cũng bất giác giờ tay lên say hi và cười thôi.
“ Cảm ơn ạ!” An Vũ Phong nhận lại điện thoại xem ảnh. Tấm ảnh đôi đầu tiên của hai người, hai người đứng sát lại gần nhau, cô nhìn vào cam còn anh nhìn cô, hai người đều cười rất tươi.
“ Đâu ảnh đâu? Tớ xem với.” Tố Linh Vân tò mò: “ Ủa đẹp đấy chứ! Về thì gửi ảnh cho tớ nhé!”