-Không chứ hả...buổi trưa mà..ăn như vậy không đủ dinh dưỡng làm sao có sức làm việc...mai mốt người ta nói tui bạc đãi nhân viên của mình nha...
-Chúng tôi là nhân viên nha...không phãi là lãnh đạo...Yến “chẩu” môi ”phản bác”.
-Tội nhiệp chưa...làm như là nghèo lắm vậy...tôi thấy là mấy cô hoặc là đai ét (diet) hoặc là làm được bao nhiêu tiền lấy đi mua mỷ phẫm hết rồi...Đức làm ra vẻ “am tường” sinh hoạt của đàn bà lắm.Thôi được ...bửa nay tâm trạng vui vẻ..muốn ăn gì tui mời...
-Đức tổng...hôm nay ngày đầu tiên anh đi làm cho cơ quan nhà nước..anh bị đuổi...sao nói là tâm trạng “vui vẻ”? Yến “ngờ nghệch ngây thơ” hỏi...
-Thì lúc đầu là ăn bữa cơm sau đó đi dạo hóng mát...sau đó thì khó biết lắm à...Nhung ra vẻ ‘sành sỏi’...ngừng một chút rồi nói thêm bên tai của Yến như sợ ai nghe thấy:
-Nhở kín miệng đừng nói ai...tao thấy con Tuyết kia cũng có ý với Đức tổng đó...tin tao đi...là đối thủ “nặng ký” đó nha mầy...
-Ừm..em biết rồi...Yến gật đầu..nghỉ đến Tuyết...Yến khoái chí nghỉ là mình đang “đoạt tiên cơ”...trước một bước...
Bước vào văn phòng mình,vì là giờ ăn trưa nên Tâm chắc có lẻ cũng đi ra ngoài ăn uống với đồng nghiệp...Đức ngồi suy nghỉ chiến lược cho tối nay...không nên làm người “phàm phu tục tử” trong lần đầu tiên hẹn hò ...hun hít thì có thể nhưng cố ý muốn rờ mó bú liếm thì không nên...làm như vậy dù có được chấm mút chút chút nàng ta cũng sẽ coi thường mình nha...sẽ thấy mình là tên “vô lại” chỉ vì “nhục dục” hắc hắc hắc...dục tốc bất đạt...cua gái cũng giống như nồi thịt kho hầm vậy...hầm càng lâu ăn vào mới thấy càng ngon.
Rồi bổng hình ảnh Nhung hiện lên...trước đây chưa bao giờ để ý,bây giờ thấy rỏ người nầy cũng “ngon”mà...cái miệng,cặp vú...chà chà...nghỉ tới đó cặc trong quần liền rục rịch...đúng lúc Tâm mở cửa bước vào...nàng vừa mới ra ngoài ăn trưa về,nghe Nhung nói Đức đang ở trong văn phòng cũng cãm thấy kỳ oái nhưng mừng rở...cái chuyện Đức làm lon ton hay ông lớn gì cho cơ quan chính phủ không phải là chuyện quan trọng...
Thấy Tâm bước vô...Đức nháy nháy Tâm hiểu ý đưa tay khóa chốt cửa...
-Phó tổng đâu rồi...Đức cẩn thận hỏi...chỉ có Phó tổng là thường hay gỏ cửa khi Đức có mặt tại công ty...
-Hồi sáng này cùng với cô Tuyết và 1 kỷ sư xuống Thốt nốt...đi tham quan công ty nào đó..chiều về...
Chỉ cần biết vậy thôi...Đức liền cười mím chi đưa tay kéo Tâm ngồi lên đùi mình,bắt đầu sờ soạn lọan xạ...Tâm sung sướng đê mê để hai tay thằng cháu tha hồ du hành khắp người mình,bàn tay Đức chạm chổ nào nàng rởn tóc gáy tới đó...mắt liếc thấy đủn quần của nó độn lên một cục,biết thằng cháu muốn chi rồi,Tâm liền kéo khóa quần xuống,đưa tay kéo cái đó ra ngoài vuốt lên vuốt xuống chơi đùa một cách thích thú, hai dì cháu chơi đùa sơ qua bóp lại ...hai bàn tay quái ác của nó khiến hơi thở nàng mổi lúc một nặng nề ,chịu không nỗi Tâm trườn người ngồi xuống ngay trước háng,ngậm cặc vào miệng ...gục gặc đầu ,những lúc làm như vầy trong văn phòng,nếu đức “phọt” thì Tâm nuốt rồi lấy lưỡi liếm sạch đầu cặc...lần nào cũng vậy.
-Tối mai nha...Đức tới nhà dì ăn cơm...Đức không muốn phọt...nó muốn để dành đạn dược...
Tâm sung sướng gật đầu...ngày mai nó muốn nàng làm cơm...
Huy khúm núm ra về...hắn ngẫm nghỉ mình gây ra họa vậy mà gặp may...mai nầy phải “phục vụ” chu đáo Đức ca cho tốt..tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng...nghỉ đến đó liền rút di động ra gọi cho người chú trên tỉnh...
Đức kể sơ lượt cho mẹ..Nhàn nghe xong oán giận:
-sao lại dể dàng tha cho hắn vậy?ít ra cũng...
-hahaha không cần đâu má...thật ra cái thứ người nầy đâu cũng có mà...coi vậy chứ rất hửu dụng nha...chỉ cần cho bọn hắn chút lợi ích thì tha hồ sai khiến...là chuyện tốt cho mình...