Thằng Đức

Chương 261: Montreal 7 ( phần 1 )



Tác giả : Lạt Ma

- “A lô...”

- “Chủ tịch, à không, Đức Bí Thư, tôi có tinh huống nầy, chị Thu Phong nói cần phải báo cáo để hỏi ý kiến của anh” Vừa nghe tiếng ‘A lô’ Cẩm Lệ liền nói 1 câu khiến Thu Phong bên cạnh hài lòng, ít ra hắn sẽ biết nàng đang ‘chỉ đạo’ hành động của Cẩm Lệ, hơn nữa âm thầm đưa ngón tay cái khen ngợi.

Một câu thôi nhưng ý nghĩa vô cùng to lớn, Cẩm Lệ tuy không có quyền lực nhưng là Trung tá, hắn là Bí Tịch, vai vế có thể nói như ngang hàng, cụm từ ‘báo cáo’ ở đây không phải ý ngầm coi hắn là lãnh đạo hay sao?.

- “Vậy à. Nói đi, tôi nghe”

- “Được..À..Ừm...” Cẩm Lệ không biết lựa lời nói sao cho phải để diễn tả quan hệ bất chính của Thìn trong đoạn phim vì vậy ấp úng. Thu Phong liền giựt lấy máy...

- “Đức Bí Tịch, chờ chút, hình ảnh thay vạn lời nói, tôi gởi anh cái nầy” Thu Phong cầm lấy I- phone của Cẩm Lệ ‘forward’ email Cẩm Lệ vừa nhận được cho hắn.
- “Hình gì vậy?” Đức thắc mắc.

- “Ậy..Chờ chút mà, đừng nóng lòng. Hi hi...Coi trước rồi nói sau” Trước ánh mắt ‘hầm hơi’ của Cẩm Lệ, Thu Phong cười rúc rích.

- “Oh my God!!!...” Tầm khoảng 30 giây sau, nhận được ‘mail’, mở ra, Đức sửng sốt khi thấy trong ‘phim’, ông xã của Cẩm Lệ đang được một mỹ nữ thổi ‘saxo’. Trong nhất thời hắn không hiểu chuyện phong lưu của lão Thìn kia có liên quan gì tới mình chứ.

- “Cách đây 10 phút, có người gởi cho Cẩm Lệ đoạn video nầy” Biết hắn chưa hiểu, Thu Phong giải thích.

- “Vậy à. Cẩm Lệ, chị có quen biết người đàn bà nầy?” Đức nhìn ra Thu Phong muốn ám chỉ điều gì.

- “Chưa hề gặp nhưng thấy quen quen” Cẩm Lệ đáp.

- “Vậy biết ai gởi không?”

- “Gmail account. Cần chút thời gian để truy tìm”

- “Vậy thì không cần, họ muốn nhìn thấy chị hoảng hốt. Cứ bình tĩnh coi như không có gì, họ sẽ có bước kế tiếp” Đức chợt động tâm cơ.
- “Tôi tìm ra rồi. Hi hi..Người đàn bà trong video là ca sỹ M.T bên Mỹ” Ngay lúc nầy, Thu Phong la lên, nguyên do là vì nàng sực nhớ người đàn bà trong hình giông giống 1 người nên lên Google tìm tòi, rúc cục thấy chính là ca sỹ M.T đến từ Mỹ đế.

- “Vậy sao? Có chắc không?” Đức hỏi vặn.

- “100% luôn á. Anh ‘google’ coi thử đi” Thu Phong đáp như đinh đóng cột.

- “Cẩm Lệ, nếu tôi yêu cầu chị đối với xếp Thìn, tạm nhẫn nại, đừng l*иg lộn ghen tuông nổi máu Hoạn Thư, chị làm có được không?”

- “Nổi máu Hoạn Thư? Làm gì có chuyện đó, chỉ có vậy thôi à?” Giọng Cẩm Lệ tức giận, nàng đang nghĩ đây là cơ hội tốt để phân chia ranh giới, cắt đứt quan hệ với Thìn, đường anh anh cất bước đường tôi tôi cứ đi.

- “Ậy...Tôi chưa nói hết, theo tôi nghĩ đoạn video nầy là ‘cây gậy’ sẽ còn có chiêu sau gọi là ‘củ cà rốt’ cho nên chị cần bình tĩnh. Nà, chị vừa thu được một số tài liệu ở nhà của Trương Hữu Thành cho nên có người cảm thấy sợ bí mật bị lộ vì vậy ra tay trước”.
- “Hi hi... Đức Bí Tịch à, hai chị em tôi không thông minh như anh đâu, nói rõ chút đi” Thu Phong được dịp khen nịnh.

- “Phải đó, anh có gì thì nói ra đi, đừng rào đón nữa” Cẩm Lệ phụ họa.

- “Hi hi..Đừng nói như vậy mà, một mình tôi suy nghĩ sẽ có nhiều thiếu sót, có hai chị góp ý sẽ tốt hơn nhiều” Bánh ít đi, bánh quy lại, thấy Thu Phong ‘nâng bi’ mình, Đức liền tâng bốc hai nàng một chút coi như là ‘trả lễ’. Câu ‘Lời nói không mất tiền mua, lựa lời nói làm vừa lòng nhau’ của ông bà tổ tiên để lại chính là ý nầy.

- “Hi hi...Đừng khách sáo nữa, nói đi...” Thấy hắn ‘biết lý lẽ’ Thu Phong bật cười thầm nghĩ tên nầy còn trẻ nhưng thật biết cách xử thế.

- “Hi hi..Được..Nà, tôi nghĩ chuyện nầy chắc chắn có liên quan đến những thùng hồ sơ hay tài liệu trong máy vi tính mà chị Cẩm Lệ thu được ở nhà của Trương Hữu Thành cho nên nếu tôi đoán không lầm...Hi hi, không phải chỉ có chuyện phong lưu đâu mà xếp Thìn sẽ có đãi ngộ đặc biệt khác. Sắc và tiền là hai loại độc dược nhưng ai cũng muốn, hai người, chị hiểu ý tôi chứ?”
- “Ý của anh là...” Cẩm Lệ chưa hiểu lắm.

- “Ừm... Tôi nghĩ xếp Thìn còn nhận quà lớn. Đây là củ cà rốt, chị chờ coi đi, nếu chị mắt nhắm mắt mở thì sẽ làm giàu. Đây là cơ hội tốt...hihi...”.

- “Chủ tịch Đức! Tôi không biết anh là người như thế nào nhưng Cẩm Lệ tôi không phải là người như vậy” Tưởng hắn muốn thử mình, Cẩm Lệ có chút bất mãn nên giọng nói tức giận đượm mùi thuốc súng.

- “Ậy...Nghe Đức Bí Tịch nói trước đi” Thấy giọng điệu của Cẩm Lệ sặc mùi ‘liêm chính’, Thu Phong liền can thiệp.

- “Hi hi...Tôi có câu nầy, liêm chính thì sẽ bị đào thải không làm được việc, ngược lại tham ô một chút thì rất được việc, vậy chị chọn cái nào?” Đức thẳng thừng, khai sáng đạo lý ‘làm quan’ cho Cẩm Lệ.

- “Anh...” Bị hắn giáo huấn Cẩm Lệ tức giận nhưng nghĩ lại lời hắn nói rất có đạo lý. Không phải vì vậy mà mình bị ‘đì’ ngồi cạo giấy mυ"ŧ chỉ hay sao? Cho nên tới bây giờ nào có giúp được ai đâu chứ đừng nói đến làm được việc lớn.
- “Thôi được, chị muốn làm sao thì làm. Tôi còn bận họp, nhiều người đang chờ. Vậy đi ha...” Nói xong hắn cúp máy, thầm nghĩ thấy Cẩm Lệ có tiềm năng định thu vô đội ngũ nhưng không ngờ nàng hủ lậu như vậy. Tuy hắn thưởng thức tánh tình của Cẩm Lệ nhưng như vậy sẽ không giúp ích được gì.

- “A lô..A lô...Hắn cúp rồi” Cẩm Lệ ủy khuất, phân bua với Thu Phong.

- “Mầy thiệt là ngu hết thuốc chữa. Tao hỏi mầy nha, vậy bây giờ mầy làm được cái gì hay là chỉ nói suông?” Tức giận, Thu Phong quắc mắt thở phì phì.

- “Tao...Tao...” Biết Thu Phong nói rất có lý, Cẩm Lệ ấp úng, không biết nói sao cho phải.

- “Tao...tao cái con khỉ khô á. Nếu mày muốn làm cho được việc thì trước hết phải có quyền, nhìn mầy bây giờ kìa trên răng dưới dái. À không hihi, mầy không có ‘dái’, không có gì hết, bây giờ vừa mới khởi sắc thôi liền dở chứng gàn, có phải mầy muốn cốt khỉ hoàn cốt khỉ, ngồi mài đít cạo giấy tới già? Nói cho tao biết đi, đừng làm liên lụy tao nha mậy” Thu Phong thô tục nói, nàng giới thiệu Cẩm Lệ với hắn hy vọng hắn nâng đỡ bạn mình, mọi chuyện suôn sẻ ai ngờ con Cẩm Lệ nầy ..Aiz...
- “Tao biết tao sai rồi vậy được chưa, bây giờ tao phải làm sao đây?” Cẩm Lệ cảm thấy hối hận, hỏi ý kiến bạn.

- “Còn chưa hiểu? Mầy là Cẩm Lệ hay Cẩm Lú? Không phải hắn đã nói rõ ràng rồi hay sao, thằng cha Thìn có lẽ bị mua rồi nên hắn muốn mầy thừa cơ trà trộn nằm vùng. Mầy không biết sao, lúc hắn rời chức vị Chủ tịch xã ở Hậu Giang tới Cao Lãnh...” Thu Phong đang nói ngon trớn, định kể tiểu sử oai phong của hắn thì ngay lúc nầy, di dộng Cẩm Lệ reo, nhìn màn hình, nhớ tới Thu Phong vừa mới nói, Cẩm Lệ miễn cưỡng bắt máy.

- “Là anh à, có chuyện gì? Em đang uống nước với Thu Phong”.

- “Vậy à...ừm, lát nữa về nhà có chuyện quan trọng bàn thảo” Như sợ có ai nghe, Thìn nói nhỏ.

- “Có gì thì nói đi, làm gì thần bí vậy?” Cẩm Lệ quát, trong đầu có linh tính chẳng lẽ hắn nói đúng?
- “Lát nữa em về nhà rồi nói. Vậy đi ha, không gấp” Thìn nói vội vã rồi cúp máy, lão đang nhìn những xấp tiền đô Mỹ mệnh giá ‘100’ đang nằm trên giường, tâm tình vô cùng vui vẻ, là 200k đô đó nhưng con số nầy chỉ là quà khởi đầu, sẽ còn có thêm nữa. 5 trăm? 1 triệu? Rất có thể lắm chứ, cái đó còn tùy theo là Cẩm Lệ thu được cái gì.

Lần nầy làm giàu rồi, nhiều lần Thìn cứ tưởng mình đang nằm mơ, tự tay nhéo đùi vài cái, cảm thấy đau mới biết đây là sự thật. Lại sực nhớ, hồi nãy, ui chà, em M.T thổi thật phê.

Tâm hồn Thìn lâng lâng lấy hộp xì gà Cohiba Maduro ra ngắm nghía, thầm nghĩ Lâm Chánh Hy nầy thật biết hưởng thụ, loại xì gà Cuba nầy nghe nói giá gần 2 ‘chai’ một điếu, lão mở hộp lấy ra một điếu, định đốt hút nhưng không nỡ lòng, cầm đưa lêm mũi hít mùi thơm.
- “Ảnh nói có chuyện muốn bàn thảo. Tao nghĩ có gì rất đặc biệt, có thể như Bí Tịch Đức đã nói” Trước ánh mắt soi mói của Thu Phong nhìn mình, Cẩm Lệ phân trần, trong lòng đang rối ren.

Nếu bây giờ nói với Thìn rằng Đức Bí Tịch rất có thể đã ‘đánh hơi’ được mọi việc như vậy sẽ bứt mây động rừng, còn như im lặng, theo dõi báo cáo tình huống thì có nghĩa là đâm sau lưng Thìn 1 dao. Vợ chồng gần 10 năm nay, chuyện nầy Cẩm Lệ không nỡ mặc dù đã từng nghĩ chuyện cắm sừng lên đầu chồng. Nói dễ hơn làm, lúc chưa đυ.ng chuyện nói sao cũng được nhưng khi đυ.ng chuyện mới biết nói thì dễ làm thì khó.

- “Vậy mầy về nghe thằng Thìn nói gì đi. Hắn muốn mầy ‘nằm vùng’ thả dây dài câu cá lớn. Đây là dịp may của mầy đó, đừng quên nha Lệ, cơ hội chỉ có 1 lần, tao hy vọng mầy biết làm sao” Thu Phong trở nên nghiêm túc.
- “Yên chí đi. Tao biết làm sao, vừa rồi chỉ là giây phút mềm lòng, bây giờ tao đã quyết định rồi, mầy nói đúng, cơ hội chỉ có 1 lần” Cẩm Lệ mím môi hai mắt sáng ngời.

......

- “Ha ha...Sorry nha, bên quê nhà có chút chuyện quan trọng cần giải quyết. Ừm hồi nãy nói tới đâu rồi?” Cúp máy, Đức trở lại phòng họp, mọi người đang nghiêm túc chờ.

- “Vận hành của công ty 2 %, 1.5% gì đó..” Trang nhắc nhở.

- “Ừm..Nhớ rồi, các vị thử nghĩ coi, 2 triệu tiền mặt của công ty chỉ đem về lợi nhuận 300k như vậy nếu đi vay mượn của ngân hàng thì sao? Ngân hàng cho mình mượn ít ra 4 hoặc 5 %, ở đây mình chỉ thu 1.5 %. Lỗ rồi, cho nên tôi nói vận hành của công ty có vấn đề phải tìm phương án giải quyết...” Nói tới đây, hắn cầm ly cà phê hớp một ngụm đảo mắt nhìn quanh quan sát.
Dưới mắt của hắn, Phó Tổng Giám đốc, Giám đốc Tài chánh hay gì gì đi nữa thì cũng giống như Chủ tịch, Phó Chủ tịch huyện hoặc Trưởng Phòng Tài chánh mà thôi mà hắn là Bí Thư thấy vận hành không khá thì phê bình, nếu cần thì ‘chém’.

- “Ly nầy của tôi...” Thấy hắn cầm nhầm ly của mình, Trang nhắc nhở.

- “Hả...Vậy à? Ậy không sao, coi như huề”

- “Huề?” Trang sửng sốt.

- “Dì hút xì gà của tôi, tôi uống nhầm cà phê của Dì...Vậy đó...” Nét mặt nghiêm túc, hắn nói

- “Xì gà?” Trang chợt hiểu, nàng trừng mắt

Hai người nói nho nhỏ với nhau bằng tiếng Việt, nét mặt nghiêm túc, tưởng họ đang bàn thảo quyết định quan trọng của công ty, mặc dù không hiểu nhưng cả đám ai cũng nín thở đợi chờ.

Trừ Trang, cái nhìn khiến ban Giám đốc của Sources cảm thấy bất an. Thầm nghĩ Tổng Giám đốc có lẽ sắp ‘khai đao’ với ai đó. Pierre, Raymond nhìn nhau thở dài, không phải cả hai không biết nhưng trước kia Steven Vũ là ‘Thái tử’, Giang Ngọc Hoa còn đấu không lại, bị hạ đài thì mình là cái gì cho nên có nhiều chuyện, thấy không đúng nhưng ‘lực bất tòng tâm’, phải theo lệnh trên mà làm, bây giờ thì lãnh đủ...Aiz...
- “Haha...Có vấn đề thì phải giải quyết vấn đề, có phải không? Tôi thì không biết gì hết, các vị ai cũng là chuyên gia giải quết vấn đề mà, phải không? Nhưng mà như vầy, Ừm...Tôi sẽ gởi Cố vấn đặc biệt của tôi đến trợ giúp các vị nghiên cứu vấn đề, tìm phương án để giải quyết. Hy vọng năm tới sẽ khá hơn...”

Hắn mỉm cười, gương mặt hòa hoãn.

Trang thông dịch, mọi người nhẹ nhõm, nhìn Trang với ánh mắt đầy thiện cảm. Nghĩ bụng chắc vừa rồi Tổng Giám đốc muốn ‘chém’ ai đó nhưng có lẽ nhờ Trang Luật Sư can thiệp, nói vài câu nên hắn hòa hoãn, câu nói ‘Hy vọng năm tới sẽ khá hơn’ có nghĩa là từ đây tới năm tới mình sẽ không sao và hơn nữa dưới sự chỉ đạo đặc biệt của Cố vấn, cứ răm rắp mà làm, có công thì tốt có tội Cố vấn chịu. May quá, an toàn rồi.
- “Như vậy thì tốt quá, dưới sự chỉ đạo của Tổng giám đốc Sources sẽ có một ngã rẽ mới, sáng sủa hơn” Raymond mỉm cười, nét mặt hân hoan nói 1 câu rất bài bản.

- “Hi hi..Tôi không biết nhiều đâu, cho nên không dám nhận, các vị mới là những rường cột của công ty” Biết Pierre tâng bốc mình, lời nói không mất tiền mua, Đức mỉm cười trả lễ.

Bên cạnh, trong vai trò thông dịch, Trang đổ mồ hôi, vất vả, tuy tiếng Việt của nàng không tệ nhưng cụm từ ‘rường cột’ thì nàng mù tịt không biết nghĩa là gì, cũng may nhanh trí đoán được nên dịch đại khái.

- “Tổng Giám đốc quá khiêm nhường rồi. Tôi thấy cậu có cái nhìn sắc bén..Aiz...Thật ra vấn đề nầy tôi và Raymond cũng đã bàn thảo với Steven nhưng mà...” Thấy Raymond buông lời tâng bốc, Pierre cũng không chịu kém, mở miệng tán dương đồng thời nhẹ nhàng phân bua, lão không nói hết nhưng hàm ý ai cũng hiểu lão tuy là nhân vật số ‘1’ của Sources nhưng ‘lực bất tòng tâm’.
- “Tôi hiểu..Tôi hiểu mà...Các vị..., chúng ta nhìn về quá khứ để học hỏi, nhìn về tương lai phía trước để phấn đấu, ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay, năm tới sẽ huy hoàng hơn năm nay. Đây là mục đích, nếu không đạt được thì là dậm chân tại chỗ, chúng ta sẽ bị đào thải. Mong các vị hiểu rõ điều nầy”

Câu ‘Tôi không biết nhiều đâu’ khiến mọi người ớn lạnh. Trước kia Steven Vũ cũng đã nói câu tương tự chỉ khác có một chử đó là ‘hắn không biết nhiều đâu’. Câu nói nầy để ám chỉ nhân vật trước mắt, đại khái mọi người hiểu được hắn chẳng biết gì hết nhưng bây giờ chính miệng đương sự nói ra ‘Tôi không biết nhiều đâu’ khiến mọi người đề cao cảnh giác thầm nghĩ người nầy bề ngoài cười hi hi ha ha nhưng tâm địa khó lường, thâm tàng bất lộ, tuyệt đối không thể sai lầm đi trên con đường của Steven Vũ kia.
Họ nào biết hắn nói thật, chuyện làm ăn buôn bán vận hành của công ty hắn không rành, chỉ biết chút chút, mọi chuyện đều có đám đàn bà của hắn lo, về mặt học vấn, nàng nào cũng có trình độ hơn hắn 10 ngàn dặm. Hắn muốn làm ăn gì thì chỉ cần lên tiếng là các nàng răm rắp nghe theo, chỉ tại bởi hắn có cái nhìn độc đáo và táo bạo. Tương tự như lãnh đạo ra phương hướng, các nàng là thuộc hạ phải thi hành chỉ thị vậy.

‘Reng..Reng...’ Ngay lúc nầy, chuông di động của hắn một lần nữa kêu vang.

- “Hi hi...Các vị..Sorry..Là bà xã tôi gọi tới...” Là Nancy gọi tới, Tay vội vàng bắt máy...

- “A lô..Có chuyện gì? Anh đang họp...”

- “Họp gì nữa. Bỏ hết đi..Tâm Đoan, Thúy Ái, Gia Kỳ đau bụng một lượt, coi bộ sắp sanh rồi, anh mau về đi” Giọng Nancy gấp rút thúc giục.
- “Hả? Sao lại như vậy? 3 người cùng lúc chuyển bụng?” Đức sửng sốt.

- “Hi hi...Anh hỏi em..Vậy em hỏi ai đây. Sanh sớm sanh muộn là chuyện thường thôi, không nhất thiết phải đúng 9 tháng 10 ngày đâu à. Về lẹ đi, nói Trang Luật sư đưa anh tới bệnh viện Saint Justine. Hầu hết mọi người cũng đang ở đó, bây giờ em cũng đi tới đó...” Nancy nói tới đây cúp máy..

- “Qu’est - ce qui s’est passé?” Thấy mặt hắn có vẻ thảng thốt, Pierre hỏi nhỏ Trang chuyện gì đã xảy ra...4, 5 cặp mắt đồng loạt nhìn, đồng thời lắng tai nghe ngóng.

- “Ses femmes vont accoucher “ Trang đáp.

- “Ses femmes? Vous êtes sérieuse Madame Trang?” Pierre, Raymond trợn mắt há mồm, tưởng Trang nói đùa hoặc mình nghe lầm nhưng nhìn nét mặt của Trang, họ biết nàng không đùa và họ cũng không nghe lầm. Bởi vậy trên nét mặt ai cũng lộ vẻ quái dị.
- “Chut..!” Mỉm cười, nháy mắt. Trang để tay lên môi ra dấu không tiện nói nhiều.

- “Hi hi..Sorry nha, định mời các vị dùng bữa cơm trưa, trò chuyện thêm nhưng xảy ra chuyện đột xuất nên phải trở lại Montreal cho kịp.

- “Khi nãy vô tình nghe được 3 người cùng chuyển bụng. Mấy người nầy tưởng cậu có chuyện gì nên hỏi. Tôi nói 3 người vợ của cậu sắp sanh. Chúc mừng nha, lại sắp làm cha rồi” Trang phân bua tiếng Việt xong quay qua thông dịch cho người của Sources hiểu. Bà xã của Tổng giám đốc cũng là ông chủ của Công ty sanh con là chuyện mừng, là người thông dịch, tuy chỉ là tạm thời nhưng nàng có bổn phận cho họ biết để họ chúc mừng ông chủ.

- “Félicitations Mr Le President...” Pierre, Raymond.Denis, Francine, Jacques đồng loạt đứng dây đến bắt tay chúc mừng.

- “Cám ơn..Cám ơn nhiều..Hi hi...Ừm, liên quan tới việc của công ty, cũng là câu đó, từ đây đến năm tới Ban Giám Đốc sẽ không có gì thay đổi, các vị cứ phối hợp với Cố vấn của tôi cùng nhau làm tốt Công ty là được” Biết tâm lý những người nầy thấp thỏm lo âu về tương lai sợ mất địa vị trong Sources, cũng như các bộ hạ thuộc của mình lo sợ mất vị trí trong cơ quan, Đức trấn an.
- “Chúng tôi đã đặt bàn tại nhà hàng cho buổi ăn trưa nay. Hay là Tổng Giám đốc dùng bữa trưa xong rổi trở về Montreal” Nghe chính miệng hắn nói, đám người Pierre, Raymond như được cởi mở tấm lòng, tha thiết mời mọc.

- “Ậy...Trong tương lai sẽ có dịp mà...Vậy đi ha..” Hắn nói xong quay lưng bước đi. Trang lẽo đẽo theo sau, đám người Sources tiễn ra tận cửa vẩy tay chào chờ đến khi chiếc xe đi khuất.

Ngay lúc nầy có tiếng chuông reo vang phát ra từ I- phone của Pierre. Lão nhíu mày, bắt máy. Raymond, Francine, Jacques, Denis ra vẻ thản nhiên nhưng tập trung tinh thần cao độ để lắng nghe...

- “A lô...Steven, khỏe chứ?” (Allo Steven...Comment ca va ...Toi?)

- “Không tệ...Không tệ. Sao hả Pierre? Đã gặp thằng đó chưa? Anh thấy nó thế nào?” Steven hỏi dồn dập.

- “Anh muốn nói Tổng Giám đốc? Đã gặp rồi. Chưa tiếp xúc nhiều lắm, buổi họp chưa tới 1 tiếng đồng hồ thì anh ta vội vã trở về Montreal, Luật Sư Trang nói Tổng Giám đốc Phu nhân sanh em bé” Biết ‘Thái tử’ Steven bây giờ chẳng còn là gì, tuy trong lòng khinh thường nhưng Pierre vẫn khách sáo đẩy đưa, giọng điệu vẫn cung kính như lúc Steven còn là Vice- President ‘điện hạ’.
- “Tôi đang ở Quebec. Nói với mọi người ra ‘La Planque’ ăn trưa nha. Tôi mời”.

- “Tiếc quá, trưa nay tôi phải nghỉ nửa ngày đưa bà xã đi Bác sĩ, anh chờ chút. Raymond, Denis Steven, Jacques, Francine nữa. Steven mời chúng ta đi ăn cơm nhưng tôi bận mọi người ra ăn trưa với anh ta ha” Pierre chuyển lời.

- “Sorry...Tôi hôm nay không được khỏe”

- “Tôi có hẹn với bạn, để khi khác”

Mọi người nhao nhao thoái thác, không một ai đi...

- “Ai cũng bận hết Steven à. Raymond nói không được khỏe. Để khi khác nha...” Pierre ra vẻ ái ngại.

- “Ậy..Không sao. Mai mốt còn có dịp mà. Vậy đi ha...” Steven cúp máy, nét mặt âm trầm.

- “Không cần phải tức giận, trước kia con nắm quyền trong tay thì họ xum xoe bợ đỡ. c’est la vie. Chỉ cần con làm cho công ty con Quế sụp, vỡ nợ thì mọi chuyện sẽ có chuyển cơ theo chiều hướng khác” Kim Xuyến nhún vai.
Hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách của căn chung cư cao cấp tại Montreal. Steven nói mình đang ở Quebec, ngỏ ý muốn mời bọn Pierre ăn cơm trưa chỉ là để thăm dò thái độ của đám người nầy, tuy biết lòng người phản phúc nhưng gã vẫn không kìm được cơn tức giận.

- “Má nói nghe quá dễ dàng”.

- “Có gì khó chứ, con làm trong ngành đã lâu, có kiến thức, kinh nghiệm, giao tiếp nhiều với khách hàng lớn trong ngành bên Mỹ cũng như bên Âu Châu, má không tin con làm không được”.

- “Con chờ má nói à? Cái chánh là lấy gì làm tiền? 1 triệu hay 2 triệu của con chỉ lập được công ty nhỏ như hột mè làm sao đấu với công ty của nó đây?” Đang tức giận, nghe Kim Xuyến nói chuyện huề vốn, Steven giận bốc khói...

- “Hi hi.. Má tính cho con hết rồi, thiệt là trời cũng giúp mình. Có 1 cơ hội tốt, nếu con biết nắm bắt thì cơ hội sẽ rất lớn. Không biết con có chịu không thôi”.
- “Nói nghe thử”.

- “Mình về Việt Nam là muốn mượn thế lực của người bác Thứ Trưởng của con chơi chết 1 Chủ tịch huyện như nó nhưng má thấy chưa đủ, theo mình phải làm cho nó vừa mất chức vừa mất luôn công ty của con mụ Quế để lại, nếu cần cho nó phá sản luôn càng tốt” Kim Xuyến mỉm cười đanh ác.

- “Má đừng dài dòng nữa mà. Con hiểu..con hiểu nhưng má nói đi, mình lấy tiền ở đâu ra” Steven thúc giục, gã muốn biết cái gì là trời cũng giúp mình.

- “Từ từ...Nói ngắn gọn con sẽ không hiểu. Để má nói từ từ, đừng ngắt lời, nghe trước rồi hỏi sau. Ừm..Đây cũng là ý của Bác con, ông ta có người bạn tỷ phú bên Pháp, người nầy chỉ có 1 cô con gái để kế thừa sự nghiệp của ông ta. Rất tiếc là cô nầy không hứng thú với chuyện làm ăn của người cha nên sau khi tốt nghiệp Tiến sỹ ngành kế toán thì đi học nấu ăn rồi về Việt nam mở nhà hàng” Nói tới đây, Kim Xuyến ngừng lại đốt thuốc, rít một hơi thả khói hình chử ‘O’ vô cùng điệu nghệ.
- “Có chuyện nầy sao?” Steven sửng sốt, gã không ngờ trên đời có người ngu vậy, tốt nghiệp Tiến sỹ ngành kế toán xong rồi thì đi mở nhà hàng. Nhưng mà ngu nhất là không hứng thú với sự nghiệp tỷ phú của cha mình.

- “Thấy ly kỳ chứ gì? Hi hi, chưa hết đâu, cô nầy mới hăm tám hăm chín thôi, là một mỹ nữ có lẽ rất kén chọn nên tới giờ vẫn chưa cặp kè, quan trọng là hầu như không ai biết được cô ta là con gái của tỷ phú bên trời Tây cho nên nếu ai cưa đổ được nàng ta, cưới làm vợ thì đúng là chuột sa hũ nếp...Hi hi...Con hiểu rồi chứ gì? Phải coi con có bản lãnh nầy hay không, nhưng má tin tưởng con cho nên má nói đây là trời giúp mình” Kim Xuyến nét mặt phấn khích nói một hơi dài.

Con trai nàng cao gầm 1m8, phong lưu tuấn tú, chưa kết hôn lần nào hơn nữa không phải chỉ có cái vỏ không, Steven có trình độ học thức cao, mới băm hai mà tài sản đã có hai triệu đô, người thanh niên đủ điều kiện lý tưởng như vậy không dễ tìm.
- “Không phải là ‘lesbien’ đó chứ?” Steven hiếu má mình muốn nói gì, dĩ nhiên gã động tâm nhưng có chút lo ngại sợ cô nàng nầy là đồng tình luyến ái nữ.

- “Làm sao má biết được chứ, nhưng chắc không phải đâu, giờ chỉ coi bản lãnh của con thôi. Sao hả, có lòng tin không?”

- “ Khoan nói chuyện nầy đã, con thấy hơi vô lý, con gái của tỷ phú bên Pháp về VN mà không ai biết?” Steven nhíu mày.

- “Đây là cái khôn khéo của người ta. Thử nghĩ coi, nếu con là con tỷ phú Canada, kèn trống về Việt Nam, gái đẹp từ con nhà dân đến con nhà danh giá sẽ không ngừng lượn qua lượn lại trước mặt để kiếm cơ hội biến thành phượng hoàng, thử hỏi lúc đó con có yên ổn được hay không? Còn nữa, sẽ khó mà biết được ai tốt ai xấu cho nên tốt nhất là ẩn mình để quan sát.” Kim Xuyến giải thích.
- “Nhưng tại sao bác Hai nói với má chuyện nầy, ông ta không có con trai sao?” Người không ích kỷ trời tru đất diệt, đồ tốt phải để cho con mình. Steven hiểu đạo lý nầy, vừa biết mình có người Bác chưa được lâu thì có món quà tốt như vậy rơi trúng đầu khiến gã khó hiểu, bác Hai nầy tốt như vậy à?

- “Dĩ nhiên là có, nhưng còn nhỏ, người vợ hiện nay là vợ sau, có hai đứa con trai, đứa 14 đứa 13. Má biết con nghĩ gì, cô nầy về VN gần 2 năm rồi nhưng chỉ có Bác Hai biết cô ta là con của tỷ phú bên Pháp nhưng không nói với ai, chuyện nầy có thể hiểu được, tại sao phải nói chứ, không ai dại dột đưa chuyện tốt cho người khác, có lợi gì cho mình? Cho tới lúc biết con là cháu thì chuyện lại khác, nếu con cưới được cô nầy thì sau nầy ông ta cũng có lợi”.

- “Vậy à...” Steven thấy giải thích của mẹ rất hợp lý.
- “Bác Hai con là Thứ trưởng của Bộ gì đó má quên rồi nhưng là người có quyền lực. Mình về VN, dựa vào thế lực của bác con chơi chết thằng con của mụ Quế không phải chỉ là 1 cái búng tay thôi sao. Hi hi nhưng nếu làm như vậy là quá nhân đạo, mình phải chơi trò mèo vờn chuột để nó nếm mùi đau khổ, má hy vọng con Quế sống lâu thêm một chút để thấy mình chơi chết thằng con nó..Hihi..Con thấy sao?”

- “Thấy cái gì chứ. Má hình như đã có kế hoạch rồi...Hihi.Nói ra nghe thử...”

Tuy không có thù oán gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ nhưng trước tới giờ đang là ‘Thái tử ’, ai dè xuất hiện một Trình Giảo Kim. Hôm gặp tại nhà hàng, gã không thể tưởng tượng bên cạnh tên nhà quê là một đám mỹ nữ thiên kiều bá mị khiến Steven sinh lòng đố kỵ, hờn ghen lên khóe mắt, thêm vào đó gã ra chiêu từ chức lấy thoái làm tiến, rút cục mất cả chì lẫn chài, chức Phó Tổng Giám đốc cũng vì vậy mà ‘bay’. Nhiều chuyện gộp lại khiến gã hận ngút trời nên khi nghe má mình hình như đã có kế sách chơi chết thằng kia, Steven phấn khích, vô cùng hả dạ.
- “Hi hi..Nghe nà. Đem vài triệu của con về bên đó mở công ty, lớn thì không dám nói nhưng trung trung chắc không thành vấn đề. Có người Bác làm Thứ trưởng đứng sau làm chỗ dựa, công ty không lo không phất lên nhưng đây không phải là mục tiêu chánh. Chủ yếu là có cơ sở để chứng minh con là doanh nhân có thực lực, một thanh niên tài tuấn thành đạt rồi trong một dịp tình cờ...” Nói tới 2 chữ tình cờ Kim Xuyến cười hóm hỉnh, nháy mắt, đưa hai tay lên, lấy ngón trỏ và ngón giữa trên mỗi bàn tay làm ra giấu ngoặc kép rồi nói tiếp.

____________

Còn tiếp.....
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.