Vấn đề là Trang Đài đã từng du học ở Mỹ, tiếng Anh thì thông thạo nhưng tiếng Pháp thì mù tịt, đám người Micheal Vũ, Peter Huỳnh cũng ‘đực’ mặt ra...Nhìn nhau.
“Hi hi ha ha..” Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của đám người Trang Đài, Micheal khi bị hắn ‘hù’...Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ không nhịn được phải bật cười..
“Đức tổng nói tiếng Pháp...ý hỏi ‘các người có hiểu không vậy?” ...Biết hắn chỉ biết 1 vài câu...Loan cố nín cười giải thích.
“Đồ cà chớn..Tưởng biết tiếng Pháp là hay lắm sao..” Bị ‘quê’ vì không hiểu tiếng Pháp, Trang Đài xụ mặt, trong bụng thầm mắng.
Khụ ..khụ...khụ...Yến..Em trả lời câu hỏi của Ái Linh đi...
“Ừm...Ái Linh, trả lời câu hỏi của cô nha. Trong lúc này chủ yếu là cần người có kiến thức và kinh nghiệm về quản lý. Hi hi..Các vị, cái này mới là quan trọng nè. Thời gian bay từ VN qua Canada tính luôn thời gian quá cảnh, thường là hơn 24 giờ cho nên người qua Canada làm việc sẽ được ngồi khoang hạng thương gia nếu muốn, còn như nếu ngồi hạng phổ thông thì sẽ được hưởng số tiền chênh lệch, để cho dễ hiểu, thí dụ nha, nếu hạng phổ thông từ VN qua Canada là 20 triệu còn hạng thương gia là 100 triệu thì các vị sẽ được bỏ túi 80 triệu. Khách sạn được công ty chi trả, tiền ăn uống mỗi ngày là 70 đô, hơn 70 đô thì các vị tự bỏ tiền túi. Ừm...Còn nữa, nếu là người có gia đinh, cứ mỗi ba tháng sẽ được về VN một lần thăm nhà nếu không vợ qua Canada thăm cũng được công ty chi trả chi phí di chuyển...” Yến nói một hơi... Không hẹn.mọi người trong phòng họp ‘bên kia’ nửa vòng trái đất nhìn nhau. Ai củng âm thầm tính nhẩm...70 đô 1 ngày? 2100 đô 1 tháng, lấy 100 đô mua mì gói thượng đẳng ăn. Con bà nó, ăn mì gói 1 tháng tốn bao nhiêu tiền chứ, có thể bỏ túi 2000 đô? Thôi, cho dù xài sang 1 chút cũng còn 1500 đô ..là 30 triệu? 6 tháng là 180 triệu, cộng thêm tiền khác biệt giữa hạng phổ thông và hạng thương gia là 80 triệu, như vậy nếu qua bên đó chịu khó 6 tháng là hơn 2 trăm triệu? ...Má ơi...Là 200 triệu đó...
Hoành- Lan nhìn nhau...cố kiềm cơn xúc động.
Đương, Thông dĩ nhiên động tâm rồi. Canada đó, không phải là Campuchia hay Lào lại có thể kiếm được 1 mớ, nếu mình chọn qua bên đó, sau 3 tháng ngu gì về, để vợ đi qua đó cho biết...
Ái Linh lẩm bẩm tinh toán, hai mắt sáng ngời, cánh tay tự động giơ cao lên thấp thỏm hỏi. Đức...Đức tổng..Tôi ..Tôi tình nguyện được không?
Sao lại không chứ chỉ cần Trưởng đoàn OK là được...Hi hi, nói chơi thôi...Ái Linh, cô tình nguyện là tốt rồi...
“Trưởng đoàn?” Mọi người nhìn nhau. Là ai vậy? Nhưng chỉ một vài giây, mọi ánh nắt hướng về Phó Tổng...
“Aiz...làm công cho cậu thiệt là không may chút nào. Tôi cảm thấy bị bóc lột đến tận xương tủy. Còn ai tình nguyện nữa không, cho tôi biết để tiện sắp xếp. Điều quan trọng là phải có hộ chiếu đó, còn phải xin Visa với bên Canada...” Loan ‘nhăn mặt’, với câu này nàng mặc nhiên nhìn nhận...
“Ha ha hi hi..” Mọi người biết Phó Tổng nói đùa nên bật cười vui vẻ...
“Lần này tôi là trưởng đoàn nhưng những lần sau Hồng Ngọc, Lam Điền, Vệ Lan nếu các cô có hứng thú...” Loan nói thêm.
“À..Được...” Hồng Ngọc mỉm cười... “Nếu cần thì tôi có thể giúp một tay” Giơ tay nói ‘tình nguyện’ thì có chút làm sao ấy, có vẻ bon chen tranh giành, Thông mỉm cười buột miệng nói một câu nghe như là sẵn sàng ‘giúp đỡ’ thật ra trong lòng rất ước ao.
Trước kia, tuy có bằng kỹ sư xây dựng nhưng vì đắc tội với Thái Hữu Cơ nên chẳng có công ty nào dám mướn, không muốn xa nhà Thông đành phải lang thang bán vé số phụ giúp gia đình, thu nhập chẳng được bao nhiêu nhưng vô cùng vất vả. Cách đây không lâu, thời vận thay đổi, được Đức tổng chiếu cố, người bán số dạo bây giờ là Giám đốc Phòng Giám định và Quản lý chất liệu xây dựng, lương tháng 30 ‘chai’, còn được cấp chiếc Toyota Innova để di chuyển trong công tác. Thông nhớ lúc mìmh nói với vợ, Hồng Sâm kinh hãi, tưởng ông chồng lang thang dưới trời nắng nóng nên bị khùng. Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy chứ. Ây...Ai dè là thiệt...Lương tháng 30 ‘chai’.. là lương khủng. Người có mức lương như vậy ở Đồng Tháp này không nhiều đâu. Bây giờ có dịp đi vì công ty mà qua Canada, biết đâu chừng ở lâu hơn 3 tháng thì con vợ có thể đi du lịch qua đó? Hãnh diện biết dường nào, vì vậy Thông ướm lời.
“Hi hi..Tôi còn độc thân, làm việc ở đâu cũng vậy, nếu Công ty cần tôi qua đó vài tháng hay lâu hơn...’No problem’..” Nhún vai, Micheal Vũ mỉm cười, trong lòng thích mê tơi nhưng ra vẻ ‘sao cũng được’cũng chỉ vì mặt mũi. Bấy lâu nay ai lúc nào gã cũng chứng tỏ ta đây ‘cao quý’ có lý nào hôm nay ra mặt tranh giành chứ.
“Thôi được, Phó Tổng lo chuyện này...” Đức nói xong cùng bọn Tú Nhi vẫy tay chào, hắn còn phải họp với Hoàng Bích Trâm, nếu không thì lớn chuyện...
“Thôi được rồi..Tan họp...Ừm..Ngoài anh Hoành và Ái Linh. Tôi sẽ suy xét chọn thêm 2 người nữa. Các vị cũng biết rồi, ai cũng muốn đi thì chuyện ở ai làm đây..” Nhìn ra tâm tư của mọi người, Loan phất tay. “Không phải tình nguyện sao?” Adam hụt hẫng, tiếc hùi hụi, nếu biết vậy thì lúc đầu cứ như Ái Linh giơ tay là được rồi.
“Phó Tổng nói phải, ai cũng muốn đi qua bên đó làm vậy ở đây thì sao. Hơn nữa, xét cho cùng, cũng tùy theo vào chuyên môn và kinh nghiệm, không thể ai đi cũng được. Cần nhất là ngoại ngữ” Peter Huỳnh mỉm cười, nghe thì rất hợp lý nhưng ý ngầm nhắc nhở Loan xét lại. Cái tên Hoành kia thì không tính, Đức tổng đã đích thân điểm danh nhưng Ái Linh và Thông tốt nghiệp trong nước, tiếng Anh sao có thể so sánh được với những người tốt nghiệp ở Mỹ chứ.
“Điểm này rất quan trọng...” Micheal gật gù tán đồng.
Biết mình không phải là nhân tuyển lý tưởng, Adam làm thinh, gã thuộc về nhân sự, kỹ thuật không liên quan tới gã. Trang Đài sắc mặt thản nhiên, không biết đang nghĩ gì. Ái Linh mặt lợt lạt trông đến tội nghiệp, nàng không ngờ mấy tên này ngày thường thì nói tốt lắm, có cần gì thì sẽ tận tình chỉ bảo giúp đỡ, bây giờ rõ ràng nói cạnh nói khóe để Phó Tổng suy xét loại nàng ra, đúng là đồ khốn mà. Thật là khó biết được lòng người.
Đương cũng không nói tiếng nào, thầm cười trong bụng, nãy giờ không tỏ thái độ, cần sao? Giao tình của mình và Đức tổng thân thiết như vậy, ngay cả Ngọc Hân bây giờ đang ở bên đó. Bà xã mình là Chánh văn phòng, hơn bao giờ hết, Đương cũng muốn đi.
“Ái Linh...Đức tổng đã nói như vậy, nếu chưa có hộ chiếu thì lo làm hộ chiếu đi...” Loan phất tay, kinh nghiệm đầy rẫy, nàng nhìn ra vì chút quyền lợi mà có người muốn đấu đá nhau. Aiz...
Thông nhìn Đương, để cho chắc ăn xem ra phải tối nay tới nhà thăm hỏi Chánh văn phòng Ngọc Thy một chút mới được.. ......
“Anh định xây công xưởng ở đâu?” Mắt chăm chú nhìn vào màn hình của laptop, tay lướt trên bàn phim, Thụy Vũ chợt hỏi, nàng đang tu chỉnh kế hoạch thư cho dự án.
“Còn ở đâu nữa, 100% là Long Xuyên rồi” Tú Nhi liếc ‘ông Tổng’...
Ậy...Đừng nói bậy nha, cái gì làm Hoàng Bích Trâm vui chứ, đây là chính sách, chỉ là trùng hợp thôi mà...Hi hi.
“Tin anh mới là lạ..” Tuyết bĩu môi.
“Ngồi..Ngồi xuống anh nói cho nghe, đừng để cái mặt chù ụ như vậy mà. Yến nữa, Thụy Vũ, Tú Nhi, 3 em cũng vậy...nà...Các em cũng biết rồi, nếu Hoàng Bích Trâm có chiến tích thì Chủ tịch Hải sẽ rất có thể là TBT hoặc Thủ tướng nếu TBT có thể thêm 1 nhiệm kỳ nữa.
“Hả?” Tú Nhi sửng sốt. “Suỵt..Đây là bí mật, đừng nói lớn. Mặc dù trong phòng chỉ có 4 nàng và đang ở tận bên Bắc Mỹ nhưng giọng hắn nhỏ lại như sợ ai nghe...
Long Xuyên...
Bích Trâm nhìn màn ảnh laptop rồi nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn gần nửa giờ rồi, nàng thầm mắng ‘tên mắc dịch’ dám để nàng chờ, thiệt là to gan, hay là chết đi đâu rồi.
“Hay là anh ta ngủ quên? Giờ này bên đó gần 12 giờ đêm” Phương Trang nhìn đồng hồ, không để ý Thanh Phượng đang nháy nháy mắt...
“Ngủ quên? Hắn mà ngủ sớm vậy sao. Biết đâu bây giờ đang phong lưu...khụ..khụ..khụ..” Nói nửa chừng sực nhớ trước mặt là hai thuộc hạ thân tín, Bích Trâm giả ho sù sụ để khỏa lấp sự thất thố của mình. Nhưng nghỉ tới có lẽ giờ này hắn đang ôm ấp ai đó mà quên hẹn khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Có thể là xảy ra chuyện đột xuất nào đó...Chờ thêm chút nữa...” Biết Bích Trâm đang tức giận, Thanh Phương miễn cưỡng nói tốt cho hắn để Thủ Trưởng hạ hỏa mặc dù trong đầu nàng cũng đang nghĩ vậy. Cái tên này rất phong lưu bay bướm, chung quanh cả đám đàn bà, giờ này nhất định là ‘đêm xuân đáng giá ngàn vàng’ với ai đó rồi. “Ờ ..Phải phải..Chắc là có chuyện gì đó..” Biết mình lỡ lời khi nói hắn ‘ngủ quên’, nghe thì binh thường lắm nhưng nghĩ kỷ lại, hẹn với Thủ trưởng mà ‘ngủ quên’ như vậy có nghĩa là không coi Thủ trưởng ra gì sao? Là tội ‘đại hình’ đó...
Ngay lúc này, có tiếng chuông vang lên từ máy laptop. Bích Trâm ‘hất mặt’ làm ngơ cho bõ ghét. Nàng chờ hắn gần nửa giờ, chuông vừa kêu vài tiếng là bắt máy à? Thiệt là mất mặt, không có cửa đâu, phải để hắn chờ.
“Biết Thủ trưởng hờn mát, Thanh Phượng vội vàng lấy ‘mouse’ kết nối, tức thì gương mặt hắn hiện ra nhe răng cười, lại khoe tiếng Pháp.
Hi hi...Bonjour ma chérie..Ụa..Sao lại là cô...Bích Trâm đâu?
“Có người mời ăn trưa nên Thủ trưởng đi rồi” Chợt nghĩ tới Trình Quốc Cường mấy ngày nay sáng chiều tặng hoa, Thanh Phượng nảy ra ý định muốn thử xem hắn có giận hay ghen tức khi có người mời Thủ trưởng ra ngoài ăn cơm. Nếu không tức giận thì ít ra cũng phải tỏ ra khẩn trương muốn biết là ai chứ. Ai dè trái ngược, hắn đưa tay che miệng ngáp ra vẻ mỏi mệt.
Vậy à...Aiz..Thôi được, để hôm khác. Thật ra tôi cũng vì chuyện của các cô nên phải thương lượng nhờ vả người ta cho nên hơi trễ. Không sao, không gấp, để bữa khác bây giờ đi ngủ đây.
“Ê..Anh chờ chút, Thủ trưởng về rồi nè” Thấy hắn có vẻ thực sự mỏi mệt muốn đi ngủ, Thanh Phượng hoảng hốt. Liền sau đó Bích Trâm xuất hiện trên màn hình...
“Ụa..Thanh Phượng nói có người mời em đi ăn cơm à? Sao lẹ vậy? Bên đó chưa tới 12 giờ trưa mà đã ăn cơm xong rồi sao?” Đức nhìn đồng hồ.
Hi Hi..Thanh Phượng, tôi nói cô đó nha, trình độ nói dóc của cô như con nít á, nà, cho dù Bích Trâm và cô là chị em thân thiết nhưng laptop của Bí thư Tỉnh ủy để hớ hênh như vậy sao? Cô muốn vô lúc nào cũng được, không hợp lý chút nào cho nên tôi biết cô xạo ke rồi. Bích Trâm đang ở ngay bên cạnh..hi hi...cô khờ thiệt, vậy mà cũng bò lên được Đại tá...Hi hi... “Trần Đức..Anh...Anh giỏi thiệt” Bị hắn ‘chà đạp’, chê mình khờ, Thanh Phượng tức giận muốn hôn mê bất tỉnh, ước gì hắn ở trước mặt nàng sẽ xé xác hắn cho hả giận.
“Biết anh giỏi giang thông minh. Mồm miệng Phương Trang và Thanh Phương không phải là đối thủ của anh, vậy hài lòng chưa? Trở về vấn đề chánh đi..” Bích Trâm can thiệp.
“Hi hi..Đùa chút cho vui thôi mà. Hai cô không nhỏ mọn như vậy chớ...OK, bây giờ nói chuyện chánh nha. Có biết việc luân chuyển cán bộ công chức hay không?” Đức Chủ tịch đem lời của Nancy chỉ điểm dán lên mình, Nancy nói trực tiếp thì Bích Trâm sẽ không nghe nhưng hắn nói thì khác.
“Phải ha...” Bích Trâm hai mắt sáng ngời, Thanh Phượng, Phương Trang nhìn nhau thầm nghĩ ‘đúng rồi sao mình không nhìn ra vậy? Phải chờ hắn nói, thiệt là tức chết mà...’ “Nhìn ra rồi chứ gì..Hi hi..Chỉ cần họ rời vị trí thì gài người của mình vô, sau một thời gian họ trở về thì điều đến vị trí khác, lên chức cũng không sao nhưng vị trí không có thực quyền.
“Thông minh. Ý không được. Người mình? Kiếm đâu ra? Còn nữa...luân chuyển đi đâu?” Bích Trâm lắc đầu.
“He he..Yên chí đi, đã lo liệu hết rồi. Cần Thơ, Đồng Tháp, Hậu Giang và ngay cả Hà Tĩnh đều có người, như vậy đủ chưa?” Đức đắc ý. Ở Cần Thơ có Vân, Thảo; Hậu Giang có Trưởng ban Mi, Lương Học Hữu; Đồng Tháp có Trưởng ban Hằng, Thái Vân Cơ; Hà Tĩnh có Bí thư Lệ, Chủ tịch Diễm. Một chút vấn đề cũng không có, trám người của mình vô? Chuyện nhỏ thôi.
Bích Trâm biết chuyện lưu chuyển cán bộ giữa các tỉnh, một hình thức thanh lọc bộ máy, nàng đã có nghĩ qua nhưng vấn đề khó khăn là kiếm người của mình. Hắn nói như vậy là được rồi, người của hắn cũng là người của nàng, không phải như vậy sao? Nghĩ tới đây, Bích Trâm cảm thấy khoan khoái. Nàng đã biết làm sao rồi, việc điều động nhân sự là nhiệm vụ của Bí thư, lão Trình Quốc Huy còn nói được gì? Hơn nữa việc luân chuyển là để cán bộ học tập trau dồi thêm kinh nghiệm để được ‘đề bạt’, lão lấy cớ gì phản đối chứ.
“Hi hi..- “Giỏi nhất là anh...” Bích Trâm đưa ngón tay cái khen dồi...
“Giờ mới biết sao. Tôi vì chuyện của các người mà mấy ngày nay ban ngày bận bên đây, nửa đêm ở đây là ban ngày bên kia nên phải tranh thủ liên lạc, đầu tắt mặt tối, vậy mà trễ một chút thôi thì bị mắng...Aiz” Hắn mặt ngoài ra vẻ ủy khuất, trong bụng cười hinh hích thầm tự phục mình, ăn nói ngày càng lão luyện.
“Ý...Anh đừng có hẹp hòi quá mà. Chuyện của em anh không lo thì ai lo chứ...” Quên là đang có mặt 2 thuộc hạ, Bích Trâm giọng làm nũng... “Hẹp hòi cái gì chứ, than phiền một chút không được sao. Còn nữa, cái này mới là hết xẩy nè, nếu Long Xuyên ưu đãi thuế má, sẽ có người đến đầu tư mở công xưởng. Chủ tịch Trang, cô nghĩ sao? Đầu tư không nhỏ đâu, là 2000 tỷ đó..” Hắn tung tin ‘khủng’.
“Anh..Anh không nói chơi chứ?” Phương Trang đứng hình ít nhất là 5 giây. Mấy ngày nay, nàng thấy làm một Chủ tịch Thành phố không dễ dàng như nàng nghĩ trừ khi cứ ù lì ngồi đó, không làm gì hết chỉ cần phối hợp ăn ý với ‘người khác’, cuối năm báo cáo qua loa là được nhưng đây không phải là cá tính của nàng. Vấn đề là làm sao đột phá mà muốn đột phá phải tạo ra thành tích từ đó mới có uy tín, lời nói mới có trọng lượng.
Nói thì dễ làm thì khó. Nàng chân ướt chân ráo tới Long Xuyên làm Chủ tịch thành phố chưa được ba bảy 21 ngày xem ra còn phải chờ 1 thời gian tìm cơ hội. Bây giờ nếu kéo về được mối đầu tư khủng, phối họp với việc luân chuyển. Hai bút cùng vẽ, như vậy nếu còn không thay đổi được tình hình thì đi chết cho rồi. “Sao lại nói chơi? Không lâu cô sẽ biết, quan trọng là chính sách ưu đãi thuế má của Long Xuyên, nếu cao quá thì người đầu tư sẽ suy nghĩ lại, đi qua thành phố hoặc tỉnh khác..Hi hi.cô không muốn như vậy chứ?” Biết Phương Trang đang mừng đến nổi ‘đứng hình’ trước tinh khủng...Đức ‘hù’.
“Yên chí đi, chuyện này tôi hứa với anh...” Phương Trang cười như hoa...
Nhìn Phương Trang phấn khởi, Thanh Phượng nghi ngờ phải chăng tên dê chúa này muốn ‘thâu’ Phương Trang vào ‘hậu cung’? Chứ còn gì nữa, Phương Trang vừa mới làm Chủ tịch Thành phố thì mang đầu tư khủng tới, còn không phải muốn lấy lòng hay sao. Có đánh chết cũng không tin, nghĩ tới đây Thanh Phương thấy hơi tưng tức.
Phương Trang trong lòng cũng đang nghĩ ‘thì ra hắn có ý với mình’, bởi vậy trong lòng cảm thấy ngọt ngà. Bích Trâm thì mặt tươi như hoa, hóa ra hắn rất bận tâm tới mình vậy mà mình cứ nghi oan cho hắn, ouf... bất chợt nàng nghĩ phải chăng hắn có tình ý với Phương Trang? Dám lắm à...Nghĩ tới đây, Bích Trâm lộ sắc giận nhưng chỉ trong vòng một nốt nhạc, nàng nghĩ đến chiều hướng khác. Không phải Thu Hà, Ngọc Vân, Xuân Mai và nhiều người nữa là chị em của Nancy hay sao? Sao mình lại hẹp hòi vậy chứ? Hơn nữa để cân bằng với ‘người ta’ nếu Thanh Phương có ý với hắn thì cũng tốt, lực lượng của mình sẽ mạnh lên. Trong đầu chỉ nghĩ Phương Trang có thành tích vượt trội tức là Bích Trâm có thành tích cho nên muốn đem cơ sở sản xuất về Long Xuyên, 1 công hai chuyện, Đức nào biết bị Bích Trâm và Thanh Phượng nghĩ mình có ý đồ với Phương Trang mà ngay cả Phương Trang cũng nghĩ vậy cho nên thiệt là oan ôi ông địa.
“Người nào đầu tư vậy?” Bích Trâm gặng hỏi...
“Chuyện dài lắm, mai mốt vể rồi nói. Thôi, buồn ngủ lắm rồi. Vậy đi ha, mai mốt nói chuyện tiếp.., Bye cưng” Đức vươn vai, che miệng ngáp. Không đợi Bích Trâm ừ hử, cúp máy...
“Ê...Ê..Đồ mắc dịch...Làm gì gấp vậy...” Định nói thêm vài câu nhưng hắn đã ‘biến mất’ trên màn ảnh...Bích Trâm sầm mặt, miệng lầu bầu.
‘Cộc..cộc..côc..” Có tiếng gõ nhè nhẹ.
“Vô đi..” Bích Trâm nói vọng ra....
“Bí thư, bên ngoài có Trưởng ban Đời xin cầu kiến...” Thư ký Thanh Hà bước vào cung kính nói. “Trưởng ban Đời..mau mời. À không, Bích Trâm đứng lênra tận cửa đón. Nguyễn Tấn Đời là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, không thể thất lễ được, hơn nữa nàng có chuyện muốn bàn.
“Bí thư, tụi em xin phép..” Thanh Phượng, Phương Trang đứng dậy.
“Ưʍ..Về làm việc đi..Biết làm sao rồi chứ gì? Nhưng không cần gấp, cứ từ từ lập danh sách...” Bích Trâm mỉm cười...
“Hi hi...Thủ Trưởng cư yên chí...Đã có phương hướng rồi..” Thanh Phượng, Phương Trang cũng cười...3 Nụ cười ‘tiếu lý tàng đao’.
......
Không phải chỉ có Đức Bí Tịch bận họp. Nancy, song Kiều, Thanh Nhã, Đồng Giao, Ngọc Lan, Thái Điệp cũng bận rộn họp trực tiếp để theo dõi và chỉ đạo công tác bên kia nửa vòng trái đất cho nên hắn không tiện ‘quấy rầy’. Quen rồi, trước khi ngủ phải có gì gì đó nếu không thật là khó chịu, ’thằng em’ trong quần cứ ‘thức’ hoài. Vấn đề là không biết phải ghé phòng nào đây. Còn đang suy nghĩ thì di động kêu bip bip, hắn nhìn màn hình, hết hồn. Nhung gởi ‘text’ nói bé Mạnh bị sốt, hắn liền vội vã tới phòng nàng. Nhung đã canh sẵn, nghe tiếng bước chân bên ngoài, liền mở cửa.
“Con sao rồi..” Đức lo lắng...
“Không sao hết. Không nói như vậy anh không tới phòng em phải không? Anh coi em trong suốt à..” Giọng Nhung ‘tức giận’...
“Làm hết hồn, tưởng con bệnh chứ..Hi hi..Thì ra là vậy...Có người muốn...ouf..Nguyệt, chưa ngủ à? Hồi sang đi chơi có vui không?” Thấy Nguyệt đang nhìn mình, Đức cười giả lả.
“Anh...” Quen miệng định kêu anh rể nhưng không phải nữa rồi, nàng cũng như chị mình, cả hai đều coi như là vợ của hắn. Nguyệt đang xốn xang bồn chồn, vì chuyện hôm qua, nàng sợ hắn nghĩ mình không thích.
“Anh nha...Anh đừng có giận mà, Nguyệt mắc cỡ thôi, phải có thời gian mới thích ứng được..” Nhung phân bua dùm em gái.. “Giận? Đâu có chứ. Anh hiểu mà, không thích thì thôi. Giận cái gì, anh đâu có hẹp hòi như vậy chứ. Hihi..Thôi, để anh vào thăm con...” Nói xong hắn dợm chân đi vào phòng trong nhưng Nhung đã níu lại.
“Đừng nha, dỗ thằng con của anh ngủ không dễ đâu à...nó và bé Sỹ ngủ say lắm, để hai anh em tụi nó ngủ. Hi hi, ngồi xuống đi, mệt lắm hôn, để em đấm bóp cho anh..” Nhung vừa nói vừa nháy mắt với Nguyệt, tay để ngay đủng quần hắn vuốt ve, mắt lẳиɠ ɭơ, cười mỉm rồi liếʍ mép, lấy chiếc lưỡi thơm tho cạ cạ lên môi mình. Nàng biết hắn rất thích những cử chỉ gợϊ ȶìиᏂ nho nhỏ như vậy.
Nhung nói một hơi để thuyết phục em gái đừng tụt hậu phía sau nếu không muốn bị ‘thất sủng’, vạn sự khởi đầu nan mà nhưng đâu có phải lần đầu chứ, lần trước cũng như vậy mà nhưng lúc đó là say rượu vậy thì bây giờ coi như say rượu đi..hi hi., đồ khờ, thấy các đàn chị hong? Nhìn thì thục nữ như em vậy nhưng bảo đảm lúc đó như con mèo cái. Nè, phải chìu chuộng để ảnh mê em mới được. Để chứng tỏ mình không nói suông Nhung chủ động quay ngược đầu, dí giữa 2 chân vào miệng hắn, đồng thời thò tay kéo ra, đã cứng lắm rồi, nàng vén tóc liếʍ liếʍ quanh đầu tim tím ngậm vào nhả ra vài lần, đầu gục gặc, hai mắt lờ đờ, si mê.
Nguyệt trợn mắt há mồm, ‘Oh my God!!! bà chị của mình đây sao?’.Những cảnh nóng này dĩ nhiên nàng đã vì hiếu kỳ mà vụиɠ ŧяộʍ xem qua trên I- pad nhưng không ngờ bà chị của mình cũng không kém không chừng còn điêu luyện hơn.
“hi hi..Lại đây Nguyệt...Mình là người một nhà...” Nãy giờ len lén nhìn, thấy Nguyệt mặt đỏ ửng đứng nhìn trân trối mình và Nhung ‘69’, biết nàng đang động tình, hắn buông Nhung ra đứng lên kéo tay Nguyệt để vào giữa hai đùi mình, hướng dẫn sục tới sục lui nhè nhẹ. Tay luồn vào áo ngủ, tung hoành khắp nơi, quả nhiên nơi ấy đã ươn ướt... “Ưʍ...” Tựa vô mình hắn, Nguyệt co rúm người, Đức nhấc bổng nàng lên đem lại đặt lên giường, úp mặt vào. Phía dưới, tiểu huynh đệ một lần nữa lạc lõng vào vùng không gian ẩm ướt...
......
Chưa được 5 phút sau khi tiếng súng ngưng, hầu như cả Rạch Giá đều biết có sự đọ súng dữ dội ở hồ câu cá giải trí TD vì có vài người dân đến câu cá xả stress, tuy sợ hãi muốn đái trong quần nhưng vẩn lấy di động ‘lai chim’. Nghe tiếng súng nổ đì đùng thấy có người ngã gục như trong phim hành động nhưng không biết là ai cho đến khi Cẩm Lệ và 4 đồng đội của nàng xuất hiện. Lúc đầu, cả bọn có chút tức giận khi Ngọc Vân nhờ ‘thu dọn’ chiến trường nhưng sau khi Cẩm Lệ nhận được cú điện thì khác rồi, trong lòng tất cả đều mừng khôn xiết, thầm nghĩ mình có bắn viên đạn nào đâu, nhất là Văn Cảnh và Minh Hiếu, cả hai đều tè ra quần nhưng bây giờ chiến công rớt xuống đầu. Còn có chuyện tốt nào hơn chứ... Được Cẩm Lệ thông báo, Vinh Giám đốc Sở đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, Thìn theo sát, trong lòng lão vô cùng sợ hãi khi nghe Trương Hữu Thành bị bắn chết. Ai bắn đây? Không phải là con vợ mình đó chứ? Nếu đúng là như vậy thì thiệt là ngu xuẩn mà, không phải dễ ăn nói với cao tầng đâu à.
Trương Hữu Thành là người hét ra lửa ở Rạch Giá ai lại không biết, bây giờ nghe tin cùng với Giám đốc ngân hàng bị trúng đạn chết và còn có Trưởng phòng Tài chánh bị thương nặng cho nên phóng viên đài truyền hình, nhà báo nhà kéo tới săn tin sốt dẻo.
“Giám đốc Vinh. Trước hết là vụ cướp ngân hàng, kế đó có nguồn tin trên mạng xã hội là Phó Giám đốc Thành là chủ mưu mà ai cũng biết là do bọn người Ghost đăng tải, bây giờ có mấy người chết trong đó có Phó Thành, Giám đốc Nghĩa và Trưởng ban tài chánh của ngân hàng. Ông nghĩ sao?” Nữ phóng viên của đài truyền hình Kiên Giang cười quyến rũ hỏi. “Xin lỗi nha. Chuyện này tôi đã giao cho Trung tá Cẩm Lệ toàn quyền điều tra, chưa có báo cáo tường tận nên không thể nói gì được” Vinh nghiêm túc đáp, với tư cách lãnh đạo số ‘1’ trả lời phỏng vấn nên dè dặt mặc dù trước mặt là mỹ nữ, lời nói trong trẻo, ngọt xớt.
“Trung tá Lệ, xin phát biểu vài câu” mỹ nữ phóng viên quay qua, đưa micro qua Cẩm Lệ.
Là lần đầu tiên được đứng trước ống kính, cả bọn đều ưỡn ngực hiên ngang trả lời tỉ mỉ phỏng vấn của các phóng viên lúc ‘đọ súng’ với bọn ‘Ghost’ như chính mình xông pha vậy. Nhưng cũng không quên kèm theo câu dưới sự chỉ đạo sang suốt của Đại tá Lâm Chí Vinh tân giám đốc Sở mà mọi việc được suôn sẻ. Tuy biết là trợn mắt nói bừa nhưng đạo lý quan trường thì phải như vậy thôi. Khi hắn đem toàn bộ công trạng cho cả bọn, là người thông minh, bọn Cẩm Lệ biết phải làm thế nào, Lâm Chí Vinh là anh em của hắn mà nên cùng 4 đồng đội phối hợp nhịp nhàng vô cùng ăn ý, ’bơm’ Lâm Chí Vình lên chín tầng mây. Quan tân nhiệm cần được ra uy chính là ý này. “Hi hi..Trung tá Lệ, chị và các đồng đội vậy lần này lập được công lớn như vậy chắc sẽ mau lên chức, có khi nào chị sẽ thay thế Thành phó giám đốc...” Một nam phóng viên bạo mồm bạo miệng nói..
“Anh này, anh nói gì đây? Chuyện như vậy không thể nói bừa đâu!” Thìn thấy vợ mình được oai phong trong đầu cũng đang có ý nghĩ tương tự nên nơm nớp lo sợ bị vợ qua mặt, bây giờ nghe nói, sợ mọi người hùa theo nên nghiêm mặt quát. Cẩm Lệ hôm qua chỉ có vài người hoặc không ai biết tới, bây giờ thì nổi như cồn khiến Thìn thật cảm thấy khó chịu, Lâm Chí Vinh là bạn thân, lão hy vọng được cất nhắc để mình có thể ngồi vào chiếc ghế số ‘2’, nếu bây giờ lọt vào tay vợ thì thật là mất mặt, lão không chịu được đã kích này.
“Hi hi..Các vị thật là biết nói chơi, chúng tôi chỉ làm bổn phận của mình thôi” Cẩm Lệ khéo léo khiêm tốn cười đáp. Vấn đề là nàng càng khiêm tốn thì người ta càng thích. Vinh thầm mắng ‘thằng Thìn đầu bò, hèn chi anh rể coi nhẹ nó. Á đù, tưởng nó có thể xài được, ai dè lú như vậy, xem ra phải giữ 1 khoảng cách mới được’.
Cùng một câu nói nhưng có ý nghĩa khác nhau, nếu ai khác nói câu này, mọi người sẽ thấy có lý nhưng chính Thìn nói câu này thêm vào nét mặt của lão như ăn phải con ruồi khiến mọi người đoán già đoán non.
He he, thì ra là vậy, nếu Trung tá Cẩm Lệ với chiến công này mà được thăng chức ngồi vào vị trí của Trương Hữu Thành thì cái mặt của lão Thìn coi như bị trét cức lên a. Nhục sao chịu cho nổi.
Ngay lúc này có tiếng ‘bíp bíp’ của nhiều máy di động reo lên. Chánh văn phòng của Sở vừa nhận được tin khủng là gần bờ sông có người phát hiện chiếc xe Hyundai đầy vết đạn loang lổ và trong xe có 1 xác chết. Số là Ngọc Vân rời khỏi hiện trường, gần nửa giờ sau, Công An xã nhận được báo cáo của người dân địa phương, có người tinh cờ đi ngang qua, phát hiện có chiếc xe Hyundai đậu gần bờ sông, cửa xe mở toang, vì hiếu kỳ nên mon men tới gần và rồi tá hỏa tam tinh khi thấy trong xe có xác chết, ngoài xe thì vết đạn loang lổ nên vội vàng báo cho Công An xã. Sự tình nghiêm trọng, xã báo huyện, huyện báo Thành phố, cuối cùng lên Sở CA Tỉnh.
Chánh văn phòng Sở liên kết mọi chuyện xảy ra liền suy đoán rất có thể có liên quan đến chuyện nổ súng hôm nay. Nghĩ sự tình nghiêm trọng, vội vàng thông báo cho Giám đốc Sở cùng một lúc với toán đặc nhiệm phụ trách truy tầm bọn ‘Ghost’, trừ Thìn. Chỉ là theo thói quen thôi, trước tới giờ không ai coi lão vào đâu, vì vậy ai cũng nhận được tin tức, trừ Thìn. Thấy mọi người lấy di động ra đọc tin nhắn, Thìn thì mù tịt, xấu hổ, mặt bư ra, ngầm hỏi trong đầu ‘chuyện gì vậy cà?’. “Lãnh đạo, có việc này cần anh hổ trợ” Cẩm Lệ tiến gần Vinh nói nhỏ, tai vách mạch rừng, nàng không muốn ai nghe được trước khi hành động. Chuyện phong tỏa nhà của Trương Hữu Thành cần phải có Viện Kiểm Sát bật đèn xanh nhưng Phó Viện Trưởng là phe cánh của Trương Hữu Thành cho nên chuyện này cần Giám đốc Sở gật đầu .
“Đồng chí Cẩm Lệ, chị và các đồng chí cứ thẳng tay mà làm” Dĩ nhiên biết không phải Cẩm Lệ có gan muốn phong tỏa nhà của Trương Hữu Thành, Vinh hùng hồn nghiêm túc gật đầu.
“Vậy chúng tôi đi xem xét để coi có phát hiện gì thêm. Các đồng chí, chúng ta xuất phát” Hướng về Vinh, Cẩm Lệ gật đầu chào, phất tay dõng dạc ra lệnh, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt càng lúc càng đen của người chồng, trong đầu nàng đã quyết định khai tử mối quan hệ vợ chồng với lão rồi, quá ích kỷ, hèn nhát và hẹp hòi. Thầm nghĩ lúc còn trẻ bị ma che quỷ ám mới gả cho người đàn ông như vậy. Như vậy cũng chưa hết, Cẩm Lệ và các đồng đội vừa đi khỏi, Vinh lại nhận được cú điện từ Chánh văn phòng cho biết nhà của Bí thư huyện Gò Quao bị người quăng bom xăng vào, căn nhà gần như cháy rụi, tổn thất vật chất vô cùng nghiêm trọng.
Cần Thơ...
“Cái gì Trương Hữu Thành chết rồi?” Nghe Arunny nói, Phạm Tuấn Dũng giật mình nhảy nhổm. Tuy hiện nay Cẩm Vân đã quyết định ly khai, phân rõ ranh giới với Trương Hữu Thành nhưng vẫn còn chưa chính thức cho nên nhiều kẻ thù vẫn còn e dè chưa biết thực hư, bây giờ thì khác rồi, giậu đổ bìm leo.
“Vậy cũng tốt....” Cẩm Vân thản nhiên. Hai ngày nay nàng đã nghĩ kỹ rồi, nàng và Trương Hữu Thành chỉ là trao đổi của dục tình và lợi ích, lão chết càng tốt sau này không còn gặp mặt nhau nữa.
Ngay lúc này, di động của Aruny reo lên, ‘gã’ liền bắt máy, không biết ai nói gì đó mà sắc mặt ‘gã’ lộ vẻ kinh khủng. Đến lúc cúp máy, ánh mắt vẩn còn hãi hùng, nhìn Dũng,, lắp bắp... --------------------