Cái chuyện thằng Đức thôi học mở công ty xây dựng coi như không có vấn đề,hai cửa ãi khó khăn nhất là Nhàn và Thủy đã thông qua.Ba nó chỉ được Nhàn thông báo qua loa,Tuấn ậm ừ không cho là quan trọng,thậm chí coi như thằng con bồng bột đùa giai mà thôi.Hơn nữa lảo đâu có rãnh để ý chuyện khác ngoài cái chuyện hú hí với con bồ nhí chứ?
Khoãng thời gian nầy thằng Đức rất bận rộn,mở công ty thì phải cần văn phòng,mua vi tính cùng thiết bị cho văn phòng có vẻ xôm tụ 1 chút và cuối cùng là phải mướn thư ký...những chuyện nầy cũng làm nó tốn hao rất nhiều phải vay mượn từ Nhàn và Thủy phần lớn.Nancy có liên lạc qua điện thoại mấy lần hối thúc phải xong chuyện văn phòng càng sớm càng tốt rồi mới đăng ký thủ tục,nàng có hỏi có cần gì không thì nói...Đức bấm bụng nói “không cần đâu” mọi chuyện rất suôn sẻ ...Có điều là khi tất cả mọi chuyện xong xuôi thì hai tuần liên tục Đức biệt tin người đẹp,nó như ngồi trên chão lửa nhưng rồi Đức bình tỉnh lại và sinh hoạt bình thường,nó nghỉ không có lý nào Nancy gạt mình chớ,có lợi gì đâu,chắc là có chuyện gì đó thôi thì cứ đợi thêm.Lúc nầy cũng đã chính thức nghỉ học rồi,nó học không vô,có vào lớp cũng chỉ là tâm bất tại,thôi thì làm ông chủ nhà hàng,cuộc sống thần tiên ngày này qua ngày khác không cần khổ cực lo ăn lo mặc mà là xách cặt đi rông đụ hai ba lần mổi ngày hết người nầy tới người kia.
-Chuyện gì vậy bé Trúc?nói anh Đức nghe nào,anh Đức sẻ ra mặt trừng trị ác nhân cho em...
-Đứa bạn thân của nó sắp di dân qua Mỷ rồi nên nó mới vậy,vài ngày sẽ quên thôi,,,Thu phân bua.
-Vấy à? Thôi đừng buồn nữa ha....anh Đức dẫn em đi mua cái game mới nha...sao nầy cố gắng học cho giỏi giang,anh Đức sẽ đưa em đi Mỷ du học..chừng đó có thể gặp lại bạn thân kia rồi...Sao em thấy có tốt không?
-Thiệt hả?vậy thì hay quá...đang buồn vì mất đứa bạn thân thì được Đức hứa mua game mới lại có hình ảnh đi Mỷ du học thật dụ người khiến bé Trúc hăm hở phấn khởi cười toe toét quên đi nổi buồn hiện tại.
-lại mua mới nửa à?cái game kia mới mua chưa được tháng...sao phí tiền vậy....Thu trong lòng vui sướng thấy Đức tốt với con mình nhưng cũng “cào nhào” vài tiếng.
-Ậy,bé Trúc học giỏi là được rồi...thưởng 1 chút coi như là khích lệ...có phải không bé Trúc?nè anh Đức nói trước nghe..mai mốt học tập thành tích kém là sẽ không có gì hết,cũng không cho chơi game...sao hả? Có hứa không?
-Ừm? Bé Trúc gật đầu như gà mổ thóc...
-Ừm...coi như quyết định vậy đi...chờ tí nữa anh Đức nói chuyện với mẹ xong rồi anh em mình đi mua game ha...Nói xong Đức rão bước lên lầu Thu không do dự bước theo,bây giờ Thu không còn e dè gì nữa,quá nhiều lần con nàng nhìn thấy mẹ nằm trên giường anh Đức với quần áo không chỉnh tề...và Thu nhận xét hình như bé Trúc coi đó là chuyện “bình thường”...cũng tốt thôi...Thu nghỉ.
-Sao lại nói cái gì đi Mỷ du học vậy?làm cho nó mơ mộng hão huyền không tốt lắm đâu...Thu “cằn nhằn”
-Có sao đâu..vẫn làm ăn thôi,đang phát triển tốt mà...Coi như lả cơ sở...công ty xây dựng là ‘mặt trận” mới...rất dể làm giàu...nễu mọi chuyện tốt đẹp thì cái chuyện ba bốn năm sau đưa bé Trúc đi du học không phải là không được...ngay cả đưa cô và bé Trúc qua bên đó cũng không thành vấn đề...hai mắt Đức sáng lên hủng hn nhin Thu nói.
-Đâu..đâu có ai quen biết ở bển đâu..đi làm gì
-Ậy bây giờ nói còn quá sớm nhưng khi Đức có tiền nhiều rồi thì cũng sẻ tính chuyện đó đấy.mấy đại gia ai lại không có nhà bên Âu Mỷ chứ?Rồi mình cũng sẻ vậy thôi...Sau nầy nếu được Đức sẽ lo cho ba người mình qua đó...chịu không?
Thu cãm động hết sức,cứ tưỡng một thời gian sau tên nhóc nầy sẽ chán và quên mình nhưng nghe nói như vậy Thu cãm thấy như ăn cả ki lô đườmg mật chẳng biết nói gì cho phải bèn thút thít khóc...
-Sao vậy?cám động phải không?không cần đâu...Cô là người của Đức dỉ nhiên là đi với Đức rồi,cả bé Trúc nửa.À nè...thay đồ đi...dẫn bé Trúc đi mua vi tính và game...đã hứa rồi không để nó thật vọng được...
-Cô đi nửa à?có lâu không?
--Ừm..khoãng hai tiếng đồng hồ thôi,chưa tời giờ ăn trưa mà,mình sẽ về đúng lúc...lẹ đi ha.