Tháng 5 Mùa Hạ Anh Và Em

Chương 13: Nguyện Vọng



*Có những cuộc tình sẽ bắt đầu vào mùa hạ, cũng có những cuộc tình sẽ bắt đầu vào mùa đông, nhưng bắt đầu vào mùa nào cũng đều không quan trọng, chỉ cần tại thời điểm đó ta thật sự gặp được người mình yêu, thì dù có là cuối hạ hay đầu thu cũng chỉ còn là cái cớ.*

________________________

Nghe xong câu chuyện tình đẹp đẽ của bác Miyako và bác Fushima, Hiroshi nước mắt rưng rưng, cậu nghẹn ngào đôi chút, trong lòng cậu như đã hiểu thấu phần nào, cậu hiểu được vì sao cái tình yêu của họ lại cao cả và đẹp đẽ đến thế, Hiroshi cất lời:

“Cháu hiểu vì sao bác lại làm điều đó rồi”

“Cháu biết rồi à” - Bác Fushima đáp

“Nhưng…. Bác gái sẽ buồn lắm đó ạ, nếu bác gái mà biết được thì sẽ đau lòng làm sao”

“Ta làm vậy để mau gặp được bà ấy mà, sao bà ấy phải buồn chứ” bác Fushima ngồi trầm ngâm

“Riêng cháu lại nghĩ khác đấy ạ”

“Bác Miyako từ trước đến nay có lẽ đều muốn bác sống thật lâu và vui vẻ đó ạ” Hiroshi mỉm cười nhìn bác

Trái ngược với cái không khí đầy u buồn và ảm đạm của bệnh viện, thì ngoài cửa sổ những cánh hoa anh đào của tháng 4 bắt đầu bừng sắc hoa mà nở rộ, từng cánh hoa khẽ rời cành một cách nhẹ nhàng êm ả rồi tiếp đất trong âm thầm.

Sau khi được xuất viện, những nhân viên ở cửa hàng vẫn thay phiên nhau tới nhà bác Fushima để chăm sóc bác, nói chăm sóc là cho có lệ thế thôi, chứ thật tình cái chính là không để bác một mình, cô đơn rồi lại nghĩ tới mấy chuyện chẳng lành. Nhưng rồi, hôm nọ bác Fushima sau từng ấy thời gian cũng chịu chủ động mà ghé tới quán chúng tôi, như thay lời cảm ơn bác đúc cho mỗi đứa một bức tượng gỗ

Bác Fushima nói:

“Ta già rồi cũng không biết xu hườn giới trẻ giờ là gì, có tạm chút tài năng nên ta làm tặng các cháu.”

Cả tiệm đồng thanh đáp:

“Ôi ơn nghĩa gì đâu ạ. Bác làm vậy chi cho cực chứ. Nhưng… chúng cháu khoái lắm ạ hihiihi. Chúng cháu cảm ơn bác”

Ai nấy cũng nhanh tay mà lấy ngay một hình nộm người gỗ, cầm rồi ngắm nghía cười tít cả mắt lên, chúng tớ trong mắt bác Fushima chỉ đơn giản như những đứa trẻ trong hình hài của người lớn thôi.

Đợi mọi người nhận xong phần mình, Hiroshi lúc này mới tiến lại lấy cho mình một con.

Chợt bác Fushima ghé lại nói với cậu:



“Ta ra ngoài tí nhé, bác có chuyện cần hỏi cháu”

Hiroshi chẳng ngần ngại mà đồng ý ngay

Bước ra ngoài theo bác Fushima cậu liêng ngơ ngác hỏi:

”Bác có chuyện gì sao ạ?”

“Chuyện cũng chẳng có gì to tát chỉ là bác đang muốn mở một quán coffee nhỏ, bác rất cần sự tư vấn từ người trẻ chúng cháu” - Bác Fushima thở dài

“Giờ cháu nghĩ một mình cháu thù không đủ sức đưa ra lời khuyên được ạ. Hay chiều nay cháu sẽ ghé nhà bác bàn về chuyện này nhé” Hiroshi nghiêm túc đáp lời

“Ừ cũng được” Bác Fushima gật gù đồng ý

6 giờ là tan ca, nhưng Hiroshi đã xin phép chị chủ tiệm cho tan làm sớm một chút và cậu còn xin phép mang theo chị Nanami và Rayuto đi cùng. Tới nơi cả ba đứng trước cánh cửa nhà bác Fushima bấm chuông và chờ bác ra mở.

Bỗng lúc này Nanami nói:

“Nhìn cái cửa này làm chị nhớ tới lúc đạp cửa hồi hổm quá. Chắc lúc đó chị ngầu lắm ha Hiroshi”

“Nhìn chị lúc ấy như con KingKong phá cửa ấy chứ, lực điền quá trời ” Hiroshi mặt dè bỉu

Rayuto ngẩn ngơ: “Tiếc vậy, tớ bỏ lỡ điều gì hay rồi sao, chắc lần sau phải đi cùng chị Nanami, cứ đi cùng chị là có chuyện vui để hóng”

Nanami sinh ra trong một gia đình phải gọi là “văn võ song toàn”, từ bé cô đã càn quét hết mọi giải đấu từ tỉnh cho đến cả quốc gia, khắp nhà đều là huy chương cùng bằng khen các thứ, nhưng vì một vài chấn thương nhỏ ở chân, Nanami tự ti sau đó cũng lui về ở ẩn.

Ba chị em tám chuyện đôi câu thì bác Fushima cùng ra tiếp đón:

“Phiền các cháu quá, tối vậy rồi mà bác vẫn réo các cháu tới đây”

Nói rồi bác mời ba chị em vào nhà, rót nước rồi bắt đầu vào chuyện chính:

“Sở dĩ bác muốn mở tiệm là vì bác sợt nhớ ra tâm nguyện của bác gái là có một tiệm coffee nhỏ cho riêng bà ấy”

Cả đám bất ngờ ai đấy cũng đều mắt chữ O mồm chữ A



Chưa đợi bọn trẻ chúng mình hết sửng sốt bác lại nói tiếp:

“Bác có vốn hết rồi, đều là tiền bác gái để lại”

Chị Nanami thắc mắc hỏi:

“Bác định làm quán hướng tới người trẻ sao ạ”

Bác Fushima ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời:

“Bác dự định sẽ hướng đến các cụ già và những vật nuôi của họ”

“Đây sẽ như một không gian cho những người già cô đơn tìm thấy và tầm sự với nhau”

Cả ba chúng tôi đều gật gù pha chút cảm thán với ý tưởng của bác. Rayuto ngỏ lời:

“Cháu thấy ý tưởng bác rất tốt đấy ạ. Vậy bác còn cần chúng cháu giúp về vấn đề gì”

Bác Fushima nói tiếp:

“Bác không giỏi thiết kế quán lắm, không hẳn đẹp nhưng ít ra cũng phải dễ nhìn và thoáng mát”

“Với lại bác cũng đang tìm nơi để làm một quán cafe nữa. Bác nghĩ người trẻ chúng cháu sẽ rất rành về việc tìm tòi này”

Rayuto vỗ tay rồi nói lớn:

“Bác chuẩn khỏi bàn rồi, ở đây chúng cháu có đủ tiêu chí bác cần luôn”

Sau hôm đây, ngoài việc lu bu ở quán cafe vào buổi sáng, tầm chiều chúng tôi lại về nhà bác Fushima để họp bàn về bản thiết kế, nên làm gì để quảng cáo tiệm, và bố cục tiệm như thế nào sẽ hợp mát với các cụ. Tầm chừng 2 tháng, mọi kế hoạch đã được chúng tôi làm một cách hoàn hảo, giờ chỉ là chờ tiệm được xây dựng lên mà thôi

5 tháng sau đó

Cửa tiệm của bác Fushima tuy mới mở ngày đầu nhưng khách lại đến vô cùng đông, hầu hết là các cụ trong hội người cao tuổi đến ủng hộ bác là phần nhiều, nhưng ít bác Fushima cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa và cũng thực hiện được nguyện vọng của bác Miyako.

*Đó là câu chuyện hình thành nên quán cafe siêu đáng yêu ở hiện tại của bác Fushima và ba cô cậu đầy tâm huyết này*
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.