Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 527



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 527

 

Trời còn chưa tối, Phượng Khương Trần ăn cơm xong liền đi ngủ, bác sĩ vốn là người không thể nghỉ ngơi theo quy luật, nàng sớm cũng quen rồi, nhưng mà…

 

Nửa đêm canh ba bị người ta kéo dậy, Phượng Khương Trần nàng đúng là số khổ.

 

“Tô Văn Thanh, ngươi muốn chết à.” Phượng Khương Trần tức giận rời giường, việc này nhiều người cũng hiểu, mà nàng là bị người này vực dậy từ trong chăn, đúng là càng ngày càng muốn động thủ trên đầu thái tuế mà.

 

“Phượng Khương Trần, ta đến tìm ngươi để cứu mạng.” Quần áo Tô Văn Thanh nhăn nhúm như dưa muối, râu ria lởm khởm, hai mắt vô hồn, một bộ dạng ngược đãi đến thảm thương.

 

“Ngươi bị thương?”

nửa đêm canh ba xông vào phòng nàng, coi nàng là cái gì chứ, ngay cả một bác sĩ ngầm cũng không nhận được đãi ngộ cỡ này đâu.

 

Trong mật thất bí mật của Tô phủ, chưa đợi Phượng Khương Trần mở miệng, Tô Văn Thanh đã chủ động ra ngoài nhường chỗ cho Phượng Khương Trần và Bộ Kinh Vân.

 

Nửa người trên của Bộ Kinh Vân đỏ như tôm bị nấu chín, Phượng Khương Trần cau mày, tiến lên phía trước, nghĩ thầm trong lòng, không biết vỉ sao Lam Cửu Khánh có thể chiều cố người khác thành cái dạng này, thật đúng là nhân tài.

 

Đầu tiên, nàng giúp Bộ Kinh Vân tiêm một mũi hạ sốt, sau đó gây tê cục bộ rồi mới làm sạch vết thương.

 

Chỉ trong một ngày mà vết thương trên lưng đã thối rữa hết.

 

“Rốt cuộc là loại vũ khí gì có thể ngươi bị thương, lợi hại quá vậy? Ta vốn tưởng là Thiết trụ, nhưng bây.

 

giờ xem ra không đơn giản là Thiết trụ, cộng thêm môi trường trong mật thất này không tốt, ngươi thật khổ.” Phượng Khương Trần cạo từng mảng thịt thối trên người Bộ Kinh Vân xuống.

 

Có lẽ tác dụng của thuốc tê không đủ, Bộ Kinh Vân dường như cảm thấy rất khó chịu, hắn không ngừng rên rỉ đau đớn, giống như là đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

 

“Vết thương của ngươi không phải là nghiêm trọng bình thường, gặp được ta xem như ngươi may mắn, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng nhúc nhích lung tung, ta cam đoan sẽ chữa trị vết thương cho ngươi thật tốt.” Phượng Khương Trần không phải là một người tính tình ôn nhu, nên nàng an ủi người khác cũng khá gượng gạo.

 

Nhưng giọng nói của Phượng Khương Trần có tác dụng làm dịu lòng người, chỉ cần nói vài câu đã khiến Bộ Kinh Vân ngừng rên rỉ và ngừng di chuyền.

 

Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bắt tay vào miệng khâu vết thương, sau đó cho Bộ Kinh Vân dùng thuốc tiêu viêm và một chút đường huyết (glucose) nhằm giảm bớt cơn đau cho người bệnh.

 

“Tô Văn Thanh, ngươi có thể vào rồi.” Phượng Khương Trần theo quy tắc thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi đưa cho Tô Văn Thanh một gói thuốc hạ sốt.

 

“Thuốc lần trước, cho hắn uống theo số lượng và tần suất ta đã ghi, còn gói thuốc lần này, một ngày uống ba lần, một lần ba viên, nếu có vần đề gì cứ đến tìm ta, còn nữa, tối mai ngươi đến đón ta để ta xem kỹ lại tình trạng của Bộ Kinh Vân. Cuối cùng, ta xin ngươi nghiêm túc tuân thủ theo lời dặn của đại phu, đừng có thuốc gì cũng nhét vào miệng hắn, thuốc cũng có ba phần độc, không phải cứ uống nhiều là tốt.”

 

Phượng Khương Trần kiểm tra lại thuốc lúc trước đã đưa cho Lam Cửu Khánh, chỉ mới có một ngày nhưng đã thiếu mắt số lượng thuốc dùng cho ba ngày.

 

Thuốc chứ không phải đường, có thể tùy tiện uống.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.