Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1386



Chương 1386

Vốn tưởng Hoàng thượng sẽ giận dữ, nhưng không ngờ từ đầu tới cuối Hoàng thượng chẳng nói một câu nào. Đợi sau khi hắn báo cáo xong thì Hoàng thượng bảo hắn lui ra.

Thống lĩnh Cấm vệ quân còn tưởng mình nghe lầm, mãi đến khi thái giám trong điện nhắc nhở mới nơm nớp lo sợ đứng lên, hai chân mềm oặt, cũng không dám đứng lại lâu mà đi thẳng ra ngoài cửa. Hắn nhìn bầu trời bao la mà mạnh mẽ thở hắt ra một hơi.

Hôm nay trời thật xanh!

Thống lĩnh Cấm vệ quân đi rồi, Hoàng thượng vẫy tay bảo thái giám lui xuống, đại điện chỉ còn lại một mình Hoàng thượng.

Một mình Hoàng thượng lẻ loi trên long ỷ, vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt trợn trừng lớn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như đang cực kỳ gắng sức khắc chế lửa giận của mình.

Hắn hận, hắn oán, hắn là vua nhưng lại có thứ hắn không chiếm được.

“A… ” Hoàng thượng nổi giận gầm lên một tiếng, không kiềm chế nữa mà mạnh tay quét hết tấu

“Đông Lăng quốc mẫu, Đông Lăng quốc mẫu, hay cho câu Đông Lăng quốc mẫu. Phụ hoàng, người thật bất công, đúng là làm tan nát trái tim người khác mà. Trong mắt người ngoại trừ mẹ con bọn họ thì không nhìn thấy những người khác nữa sao? Trẫm cũng là con của người, mẫu thân trẫm cũng là phi tử của người, nhưng từ trước đến nay trong mắt người lại chẳng có hai mẹ con trẫm. Mẫu thân tên kia là Đông Lăng quốc mẫu, vậy mẫu thân của trẫm là cái gì? Trên tay hắn có trâm phượng hoàng của Đông Lăng quốc mẫu, Hoàng hậu của trẫm có cái gì? Phụ hoàng, trẫm mới là Hoàng thượng của Đông Lăng, mẫu thân của trẫm mới là Đông Lăng quốc mẫu, Hoàng hậu của trẫm mới là Đông Lăng quốc mẫu! Hắn chẳng là gì cả, chẳng là cái thá gì… Phụ hoàng, trẫm không cam lòng, trẫm không cam lòng…”

Tức giận mắng chửi xong, trong đại điện vang lên tiếng đùng đùng bang bang. Toàn bộ thái giám và cung nữ ở ngoài điện co rụt lại, hận bản thân mình sao lại không có lỗ tai, như vậy có thể không nghe thấy tiếng lòng của Đế vương rồi.

Đáng tiếc… Những cung nữ và thái giám này chắc chắn sẽ phải gặp xui xẻo, Hoàng thượng đang từ trong cơn thịnh nộ khôi phục lại như cũ, sửa sang y phục hỗn độn, uy nghi tôn quý, bước đi mạnh mẽ uy nghiêm ra ngoài, không nhìn ra một chút dấu vết nổi giận nào.

Đám thái giám và cung nữ nhẹ nhàng thở ra, lại không biết Hoàng thượng vừa ra tới cửa cung đã ra mệnh lệnh với thái giám bên cạnh: “Xử tử toàn bộ cung nữ, thái giám và thị vệ canh gác ở điện Thái Hòa hôm nay.”

“Nô tài tuân chỉ.” Đại thái giám bên cạnh hoàng thượng gật đầu, đợi khi Hoàng thượng đi rồi mới lau mồ hôi một phen.

Cũng may Hoàng thượng không hạ lệnh xử tử hắn, thoát được một kiếp, đang chuẩn bị hạ lệnh xử tử cả một điện cung nữ, thái giám, thị vệ thì nghe thấy tiếng kêu chói tai của tiểu thái giám…

“Báo… Tin khẩn cấp tám trăm dặm, tin khẩn cấp tám trăm dặm!”

Tám trăm dặm khẩn cấp!

Đông Lăng quốc thái dân an, trừ một số cuộc chiến nhỏ ở biên giới ra, chút xô xát bên ngoài, thì cũng không có quân tình gì lớn và khẩn cấp, căn bản không phải dùng cái gì mà tám trăm dặm khẩn cấp.

Bây giờ nhiên xuất hiện cấp báo tám trăm dặm khẩn cấp, chắc chắn là chuyện lớn. Đại Thái giám không dám chậm trễ, bất chấp người đương trị ở điện Thái Hòa, bước từng bước chạy ra ngoài, tiếp nhận văn kiện khẩn cấp trong tay tiểu thái giám. Vừa mở ra đọc, sắc mặt ông ta mặt đại biến, không nói hai lời, xoay người liền đuổi theo Hoàng thượng.

Trước không nói việc này khiến cho dân chúng phẫn nộ và khủng hoảng, là tâm phúc của Hoàng thượng, ông ta biết rõ những nơi này có ý nghĩa gì với Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!” Đại Thám giám chạy như cha ruột chết đến nơi, nghiêng ngả lảo đảo quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, dâng lên văn kiện khẩn cấp bằng hai tay.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.