Thần Y Trọng Sinh

Chương 271



Tưởng Vân Sinh vừa nói xong, không đợi ông ta hạ tay xuống.  

Kình phong khiến người ta không thể mở mắt ra nổi thổi tới, giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.  

- Vậy sao?  

Vẻ mặt Tưởng Vân Sinh sửng sốt, tay giơ lên giữa không trung nhưng không hạ xuống, ông ta nhìn theo cái tay kia, toàn thân lập tức nổi da gà.  

Ông ta vừa nói đến Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm hiện lên bên cạnh, không khác gì gặp quỷ.  

Không chỉ như vậy, lực trên tay Mạc Phàm còn rất mạnh, vậy mà tay ông ta không thể nhúc nhích, giống như bị kìm thép kẹp chặt lấy.  

Chuyện này còn chưa tính là gì, ánh mắt của Mạc Phàm quá lạnh lùng, ông ta chỉ từng thấy trong mắt sát thủ Tưởng gia nuôi nhốt, vậy mà một đứa bé như Mạc Phàm lại có ánh mắt này.  

- Tiểu Phàm, cậu làm gì thế?  

Giọng Tưởng Vân Sinh run run hỏi.  

Tôi sao, tôi còn đang định hỏi ông muốn làm gì?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

- Em gái cậu đánh Minh Minh ngất xỉu, tôi giáo huấn em gái cậu thì sao, tôi là trưởng bối chẳng lẽ không thể giáo huấn con bé?  

Tưởng Vân Sinh nói.  

- Trưởng bối thì đúng, nhưng không phải trưởng bối nào cũng có thể giáo huấn em gái tôi, ví dụ như ông thì không được, cút cho tôi!  

Lời này vừa nói ra, Mạc Phàm không sử dụng một chút linh khí, trở tay tát một cái.  

“Bốp!” Tưởng Vân Thiên lảo đảo lùi về sau, trực tiếp té trên đất, năm dấu tay màu đỏ nhanh chóng xuất hiện trên mặt.  

Chỉ trong chớp mắt, nửa gương mặt ông ta sung to.  

Trên mặt tất cả những người ở sân sau hiện lên khiếp sợ.  

Tiểu Vũ vốn sợ tới mức nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng tát lại càng run rẩy,  

nhưng không cảm nhận được đau đớn mới mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chắn trước mặt cô.  

- Anh, bọn họ muốn cướp vòng tay của em, còn lấy sư tử cắn em nữa, chú xấu xa này còn muốn đánh em.  

Tiểu Vũ vốn nước mắt lưng tròng, bây giờ nước mắt lại rơi như mưa.  

Mắt Mạc Phàm híp lại, ánh mắt lạnh như băng, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.  

Hắn vốn tưởng rằng cho Tiểu Vũ tu luyện với Chu Hiệt, sẽ khiến Tiểu Vũ  

tránh thoát kiếp số kiếp trước, ai biết lại không thay đổi nhiều lắm.  

Nếu như vậy, người đáng chết thì chết đi.  

Hắn ôm Tiểu Vũ, lau nước mắt trên mặt cô.  

- Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.  

Lúc này đám Tưởng Bằng Bằng cũng mở mắt, nhìn thấy Tưởng Vân Sinh trên đất, cùng với Mạc Phàm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt tất cả đều sửng sốt. Sao Mạc Phàm lại đến đây, còn đánh Tưởng Vân Sinh một người trưởng thành.  

Tưởng Bằng Bằng chỉ ngẩn người một lát, liền nhanh chóng khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy ghen tị.  

Lần trước ở Đông Hải, anh ta vừa lấy được tư cách thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm, vậy mà Mạc Phàm này nhận được thư trúng tuyển, còn là phó đội trưởng Hoa Hạ Thần Kiếm tự mình đưa tới, chuyện này làm anh ta mất hết mặt mũi, anh ta còn chưa quên đâu.  

- Tiểu Phàm, vậy mà cậu đánh chú ba, quá càn rỡ rồi, Bạch Hổ, cắn cậu ta.  

Nói xong Tưởng Bằng Bằng cười hung ác nham hiểm, buông lỏng dây thừng chó ngao Tây Tạng ra.  

Chó ngao Tây Tạng nghe thấy mệnh lệnh của Tưởng Bằng Bằng, gào rống rất to, muốn nhào về phía Mạc Phàm. Mạc Phàm nhìn thấy chó ngao Tây Tạng này, lửa giận trong mắt càng thịnh vượng hơn vài phần.  

Kiếp trước cha bệnh nặng, hắn và lão mẹ tới Tưởng gia vay tiền.  

Tưởng Bằng Bằng thả chó ngao Tây Tạng ra, làm lão mẹ sợ tới mức huyết áp tăng cao, là con chó này.  

“Sư tử” vừa dọa Tiểu Vũ sợ chắc cũng là con này.  

Nhìn thấy chó ngao Tây Tạng nhào qua lửa giận trong mắt hắn lóe lên.  

Chó ngao Tây Tạng như vậy, cho dù lớn cũng bị nó cắn xé.  

Nhưng ở trong mắt hắn, đừng nói là chó ngao Tây Tạng bình thường, cho dù là yêu thú sư tử cánh vàng cũng sẽ chết. Hắn giơ tay ra nắm lấy đầu chó ngao Tây Tạng, chó ngao Tây Tạng thế tới rào rạt bị hắn chộp trong lòng bàn tay, tay hắn hơi dùng lực, nắm ngón tay biến mất trong bộ lông của chó ngao Tây Tạng. “Răng rắc!” Tiếng xương cổ bị gãy vang lên trên đầu chó ngao Tây Tạng.  

“Gâu gâu...” Chó ngao Tây Tạng phát ra tiếng kêu thê lương, bốn chân không ngừng vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì, rất nhanh liền dừng lại.  

- Là nó muốn cắn em sao?  

Mạc Phàm xách chó ngao Tây Tạng một cách nhẹ nhàng hỏi.  

Tiểu Vũ ôm đùi Mạc Phàm, trên mặt vẫn còn nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn “Sư tử” Mạc Phàm nhấc bằng một tay đầy khiếp sợ, gật đầu.  

- Đây không phải là sư tử, chỉ là con chó, cho dù là sư tử, sau này cũng đừng sợ,  

bởi vì em lợi hại hơn bọn chúng. Mạc Phàm nói.  

- Da!  

Tiểu Vũ ngây ngốc lên tiếng.  

Mạc Phàm ném một cái, con chó ngao Tây Tạng nặng hơn 50 cân bay ra ngoài,  

sau khi đụng trúng một cái cây trong sân, kêu một tiếng, liền không có âm thanh gì nữa.  

Nếu hắn nhất định phải đại khai sát giới, bắt đầu từ con chó ngao Tây Tạng được rôi.  

Trong sân sau, cho dù là Tưởng Vân Sinh, hay là đám Tưởng Bằng Bằng đều sợ ngây người.  

Nhất là Tưởng Vân Sinh, ông ta lớn tuổi nhất trong đây, cũng biết chó ngao Tây Tạng kia nhất.  

Bọn họ mang theo chó ngao Tây Tạng này đến núi săn bắt, lợn rừng và sói trong núi thấy chó ngao Tây Tạng liền bỏ chạy.  

Chó ngao Tây Tạng hung dữ như vậy, lại bị một đứa bé như Mạc Phàm giết một cách dễ dàng.  

Tưởng Bằng Bằng sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng kịp, vội vàng chạy tới xem chó ngao Tây Tạng kia, đẩy vài cái, chó ngao Tây Tạng không có một chút phản úng.  

- Bạch Hổ, Bạch Hổ...  

Anh ta thấy Bạch Hổ không còn thở nữa, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ. - Mày giết Bạch Hổ nhà chúng tao, mày có biết nó bao nhiêu tiền không? Chó ngao Tây Tạng này chết anh ta chẳng quan tâm, một con súc sinh mà thôi, ngay cả đứa con nít cũng không cắn được liền bị giết chết, cũng nên chết rôi.  

Nhưng cha anh ta tốn hơn trăm vạn mới mua được chó ngao Tây Tạng này, bình thường có người thích chó tới lai giống, mỗi lần đều phải mấy vạn tệ, cũng phải nhìn thân phận của đối phương và tâm tình của bọn họ.  

Sủng vật giá trị trăm vạn bị Mạc Phàm giết chết như thế, giống như bọn họ mới mua xe sang lại bị đập phá. - Con chó của anh đáng giá sao, nếu là có, tôi có thể cứu sống nó, giết anh, thế nào?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói, đi về phía Tưởng Bằng Bằng.  

Cho dù hắn chối bỏ thế nào, đều không thay đổi được quan hệ huyết thống của những người này với mẹ hắn.  

Nếu đám người này không giống như kiếp trước, không cố tình gây khó dễ cho bọn họ, hắn có thể không so đo.  

Dù sao lão phu nhân Tưởng gia còn đây, lão mẹ cũng còn đó.  

Nhưng đám người này muốn chết, bắt nạt người nhà hắn, mặc kệ là ai, vẫn nên  

chết tốt hơn, người chết mới không làm được chuyện gì.  

Dùng chó ngao Tây Tạng dọa Tiểu Vũ, hẳn là Tưởng Bằng Bằng.  

Tưởng Bằng Bằng sửng sốt, nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy sợ hãi, lùi về phía sau theo bản năng.  

Tưởng Vân Sinh thấy Mạc Phàm đi về phía Tưởng Bằng Bằng, lông mày nhíu lại, vội nói:  

Tiểu Phàm, cậu muốn làm gì, thằng bé là cháu cậu đó, chỉ đùa với anh em hai  

người chút thôi, sao hai người độc ác như vậy, đánh ngất Minh Minh, bây giờ còn muốn giết Bằng Bằng sao?  

- Độc ác?  

Mạc Phàm cười. Một đám người dẫn chó ngao Tây Tạng bắt nạt Tiểu Vũ, còn cảm thấy không vui, một người lớn cũng đến bắt nạt Tiểu Vũ.  

Nhiều người bắt nạt một cô bé chưa tới 12 tuổi, chỉ là nói đùa sao?  

Nếu hắn không đến, chắc chắn một cái tát của Tưởng Vân Sinh sẽ đánh vào mặt  

Tiểu Vũ như kiếp trước, nói không chừng chó ngao Tây Tạng còn cắn Tiểu  
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.