"Sao thế được? Đây là hội Giao Long đấy". "Bọn họ cắm rễ ở thủ đô mấy chục năm rồi, cả hội có đến mấy trăm người". "Ai mà mạnh thế?" "Có thể nuốt sạch hội Giao Long chứ?" Đôi mắt Tiền Phủ Cương lóe lên sự sắc bén. "Còn có thể là ai chứ?" "Cả khu phía Nam ở thủ đô, người đủ sức nuốt trọn hội Giao Long trong một thời gian ngắn như vậy chỉ có bang Hắc Long thôi". Nghe thấy ba chữ bang Hắc Long, Tiền Thiều Phong bỗng run lên. "Bố à, sao bang Hắc Long lại ra tay ngay lúc này chứ?" "Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là do Hắc Long đứng sau lưng giở trò à?" "Lẽ nào mấy người đến từ Ninh Châu đấy đều dính dáng đến Hắc Long sao?" Vẻ mặt Tiền Phủ Cương cực kì nghiêm túc. Kinh nghiệm mấy chục năm kinh doanh đã rèn cho ông ta năng lực bình tĩnh đối mặt với khó khăn, tùy cơ ứng biến. Ánh mắt Tiền Phủ Cương lóe lên không ngừng. Trong đầu nhanh chóng tính toán. Ông ta nghĩ một lát rồi nói. "Chắc không phải đâu". "Hắc Long nổi tiếng hung ác lại hay bao che khuyết điểm”. "Chỉ cần người của ông ta chịu thiệt, ông ta nhất định sẽ ra tay trả thù". "Nếu đám người đến từ Ninh Châu đấy là người của bang Hắc Long". "Hai bố con chúng ta giờ sẽ không thể yên ổn ngồi trong xe như thế này đâu". Ánh mắt sắc bén của Tiền Phủ Cương nhìn chằm chằm vào nhà hàng Bách Vị Nguyên đang bắt đầu sửa chữa. Độc ác nói. "Chỉ có thể nói đám chó chết này may thật đấy". "Nếu Hắc Long ra tay muộn chút nữa thì cả đám này đã chết sạch rồi". Nghĩ đến Lý Phong, Tiền Thiều Phong hận nghiến răng nghiến lợi. "Chuyện này không thể cứ thế cho qua được". Tiền Phủ Cương cười khẩy. "Tuy là hội Giao Long đã bị diệt nhưng người của chúng ta thì vẫn còn". "Bố vẫn còn cách khác để xử lí đám người đó". "Hiện giờ chúng ta không thể mượn người của thế giời ngầm nữa". Tiền Thiều Phong vội ghé sát vào người Tiền Phủ Cương. Từ nhỏ đến lớn Tiền Thiều Phong biết bố anh ta là một người đầu óc cực kì sáng suốt. Cho dù gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. Đầu óc của ông ấy lúc nào cũng có thể nghĩ ra những kế hoạch khôn khéo vẹn toàn. Dùng để chơi đùa đám người thấp hèn này, làm bọn chúng đến lúc chết cũng không biết là do ai làm. Tiền Thiều Phong thích chí hỏi. "Bố có cách nào hay, mau kể cho con nghe đi". Tài xế lái xe rời đi. Trên đường về, Tiền Phủ Cương nói rõ kế hoạch của mình ra. "Nếu giờ đã không thể dùng cách cứng rắn giết bọn chúng thì chúng ta sẽ sử dụng biện pháp mềm mỏng khác". Tiền Thiều Phong vội hỏi: "Biện pháp mềm mỏng nào?" Tiền Phủ Cương trợn mắt nhìn anh ta: "Con đó, gặp chuyện gì cũng phải động não mà nghĩ chứ". "Bố nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người làm ăn". "Mà đã là người làm ăn thì hãy bắt đầu từ phương diện kinh doanh để đối phó đối thủ và kẻ địch”. "Trong mắt chúng ta, nhà hàng Hải Giác chỉ là con sâu cái kiến thôi, chúng ta muốn giẫm đạp lúc nào mà chẳng được". "Nhưng lũ nhà quê này có vẻ biết đánh nhau". "Nếu đã không thể làm căng với chúng, vậy chúng ta sẽ chặt đứt đường lui sau lưng chúng".