Nghe thấy thế Lý Tấn không khỏi nhướn mày. Ông ta cũng không cố tình giấu diếm. Ngược lại kể cho Lục An Lam nghe hết mọi chuyện. Ông ta muốn Lục An Lam biết con trai bọn họ về thủ đô rồi, giờ còn đang bắt đầu thực hiện kế hoạch của nó. So với sự căng thẳng của Lý Lâm thì Lý Tấn vẫn cực kì bình thản. "Cái hội Giao Long đấy toàn là lũ nhãi tép, bọn chúng làm to được đến mức nào chứ". Bình thường Lý Lâm và Lý Tấn sẽ không nói chuyện trước mặt Lục An Lam. Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện ngay trước mặt bà ấy. Thấy Lý Tấn không có ý giấu diếm, Lý Lâm cũng thoải mái nói tiếp. "Ông chủ, lần này hội Giao Long tập trung được khoảng hơn ba trăm người". "Trong số hơn ba trăm người này, ít nhất cũng có mấy chục tay đấm thực lực mạnh". "Ba cao thủ của hội Giao Long cũng đã có mặt". "Tôi lo cậu chủ sẽ chịu thiệt". "Bên này chúng ta có nên chuẩn bị gì không?" Lý Tấn nói: "Hà Bá Thiên - hội trưởng hội Giao Long chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi". "Ông ta tưởng mình cầm một cái gậy trúc thì có thể chọc thủng trời chắc". "Thực ra ông ta không chọc trúng trời, mà chỉ chọc trúng mông của người đang đi ị mà thôi". Nghe thấy câu nói thô lỗ của Lý Tấn, Lục An Lam đang ngồi trên xe lăn bật cười. Bà ấy giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Tấn. Chương 547: Hội Giao Long ra tay rồi Tình cảm hai người vẫn rất thắm thiết, cũng cực kì ăn ý với nhau. Bình thường chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng hiểu ý đối phương. Lý Tấn biết Lục An Lam muốn ông ta chú ý hình tượng chút. Dù sao giờ ông ta cũng là người đứng đầu một gia tộc. Ông ta là bộ mặt của cả gia tộc Lý Thị. Lúc nói chuyện phải chú ý hình tượng. Nhưng giờ Lý Tấn thoải mái hơn trước kia nhiều. Sau lần trước đi với Lục An Lam một chuyến đến Ninh Châu, giờ tính cách của ông ta đã có chút thay đổi. Giờ ông ta cởi mở, phóng khoáng hơn trước nhiều. Thậm chí có thể nói là càng ngày càng trẻ ra. Làm việc cũng trẻ hóa. Tùy theo lòng mình. Lý Tấn nhẹ nhàng cầm tay Lục An Lam cười nói: "Vợ à, con trai là do em sinh ra". "Giờ em cũng nghe quản gia nói rồi đấy". "Em phân tích xem tại sao thằng bé lại làm vậy?" Tuy là Lý Phong rời xa Lục An Lam từ nhỏ. Nhưng là mẹ ruột, Lục An Lam vẫn có phần hiểu tính cách con trai mình. Cho dù một người lớn lên thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi quá nhiều. Lục An Lam vẫn luôn sống ở đây. Trong thời gian dài khó tránh khỏi việc cảm thấy buồn chán. Mà câu hỏi của Lý Tấn cũng làm cho trái tim vốn tĩnh lặng của bà ấy hơi gợn sóng. Lục An Lam nghĩ một lát rồi nói. "Thằng bé lúc nhỏ có lần ăn hạt dưa, nó đổ hết hạt dưa lên mặt bàn". "Sau đó tách hết vỏ hạt dưa, bỏ nhân vào một cái bát khác". "Đợi tách hết vỏ hạt dưa rồi, nó mới dốc hết nhân trong bát vào miệng". "Một miếng ăn hết". Giọng Lục An Lam rất nhẹ nhàng, dịu dàng. "Em còn nhớ một lần Mộc dẫn Phong ra sông bắt cá". "Tay Mộc nhanh lắm, cứ một phát là bắt được một con cá". "Nhưng lúc đấy Phong còn bé, không bắt được". "Sau đó nó cầm một cái gậy to khua xuống bùn, làm đám cá bơi tán loạn". "Sau đó tung lưới đánh cá, một lần bắt hết".