Có nên đính thêm một hai viên kim cương lên trên đó không. Gần đây, tập đoàn Lăng Tiêu là trung tâm thảo luận của nhiều bữa tiệc cao cấp. Đương nhiên, mọi người cũng tập trung sự chú ý vào Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu. Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Mộc Tình dù đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Là người đàn ông bên cạnh Hứa Mộc Tình, bình thường, bất cứ nơi nào Hứa Mộc Tình xuất hiện đều sẽ có hình bóng của Lý Phong. Nhưng Lý Phong lại vắng mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay. Người theo sát Hứa Mộc Tình cả đoạn đường chính là vệ sĩ của cô, Trần Quả. Lý Phong đang bận rộn thiết lập lại trật tự của thế giới ngầm ở Thiên Môn. Trước đây, Lý Phong đã quét sạch thế giới ngầm ở Thiên Môn. Với sự gia nhập của Hắc Hổ, hắn nhanh chóng khống chế toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn. Ngoài Hắc Hổ, Lý Phong cũng để Ngưu Đại Tráng đi theo bên cạnh, vừa học vừa chịu sự huấn luyện của Lý Phong. Thiên Môn đã trở thành thành phố quan trọng thứ hai của tập đoàn Lăng Tiêu. Lý Phong sẽ thành lập thêm một căn cứ huấn luyện khác ở đây. Và lứa thành viên huấn luyện đầu tiên chính là Hắc Hổ và Ngưu Đại Tráng. Trời chập choạng tối, Lý Phong xem đồng hồ, đến lúc đi đón Hứa Mộc Tình rồi. Khi anh bước ra khỏi căn cứ huấn luyện, đám người Hắc Hổ đi theo sau, bọn họ đã mệt như chó, thè lưỡi, nằm rạp trên mặt đất. “Đại ca đã đi chưa?” Hắc Hổ hỏi Ngưu Đại Tráng ở bên cạnh. Ngưu Đại Tráng ở bên cạnh đang bò rạp trên mặt đất. Anh ta làm gì có sức mà ngẩng đầu lên nhìn xem Lý Phong đã đi hay chưa? Anh ta giống như một đống thịt mềm oặt trên mặt đất. Ngay cả khi cát bay vào đầy mồm, anh ta cũng không thèm quan tâm. Anh ta thật sự không còn chút sức lực nào nữa. Các chương trình huấn luyện do Lý Phong thiết kế thật sự rất đáng sợ! Mặc dù đã là một đại tông sư, nhưng khi đối mặt với các hạng mục huấn luyện này, anh ta cũng mệt tới mức chân tay dã dời. Các hạng mục huấn luyện này không chỉ kiểm tra thể chất của một người. Đồng thời, còn kiểm tra khả năng phản ứng tại chỗ, sức bền tinh thần và khả năng phối hợp thể chất. Việc này khác hoàn toàn với việc chỉ luyện tập võ thuật đơn thuần! Đặc biệt là Hắc Hổ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cho dù thực lực không yếu, nhưng về mặt thể lực vẫn yếu hơn so với Ngưu Đại Tráng nhiều. Thân phận của hai người hoàn toàn không giống nhau. Vừa vào căn cứ huấn luyện, chưa đến nửa ngày, hắn đã được gọi là anh. Không phải do mối quan hệ của bọn họ tốt, mà là bọn họ đã trở thành anh em trong lúc hoạn nạn có nhau. Lúc này, Lý Phong đã lên xe. Anh đang định lái xe đến đón Hứa Mộc Tình như mọi khi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cứ tưởng rằng Hứa Mộc Tình gọi tới giục anh mau đến đón, không ngờ lại là Hứa Hạo Nhiên. Ngay khi Lý Phong vừa nhấn nghe, giọng nói vô cùng lo lắng của Hứa Hạo Nhiên vang lên ở đầu dây bên kia. “Anh rể. anh rể, không ổn rồi!” Chương 519: Dương đông kích tây “Nhà hàng của dì Dương Hồng bị cháy rồi”. “Mẹ của chúng ta và dì Dương đều ở bếp sau, hai người đều chưa ra ngoài!” Lý Phong lập tức nhíu mày, đạp mạnh vào chân ga. Động cơ của chiếc xe gầm lên như một con thú lao đi! Lúc này, Hứa Mộc Tình đã ra khỏi sảnh tiệc. Cô ở một nơi tương đối yên tĩnh, chờ Lý Phong đến đón. Trần Quả lặng lẽ đứng bên cạnh. Lúc cô ấy không nói chuyện, giống như một cây cột thẳng đứng, bất động ở đó. Hứa Mộc Tình khẽ cười, nói với Trần Quả: “Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy nhưng chị vẫn chưa biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của em”. “Dù sao bây giờ cũng rảnh, hay là kể một chút về chuyện của gia đình em đi”. Trần Quả liếc nhìn xung quanh. Lúc này hai người họ đang ở trên một ban công rộng. Ở đây có rất nhiều bàn. Tuy nhiên, xung quanh không có ai cả. Bên cạnh không có ai, Trần Quả mới có thể thả lỏng bản thân được một chút. Nếu Hứa Mộc Tình đã hỏi, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình về hoàn cảnh gia đình mình một cách rất tự nhiên. Giống như nhiều thành viên trong đội, Trần Quả cũng xuất thân từ nông thôn. Bố mẹ của cô ấy là nông dân trồng trái cây. Cô ấy sinh ra đúng vào mùa quả chín. Vì vậy bố mẹ cô ấy mới đặt cho cô ấy cái tên như vậy. Trong gia đình, Trần Quả còn có một người chị gái hơn cô ấy mười tuổi. Và một người em trai nhỏ hơn cô ấy năm tuổi. Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, chị gái cô ấy đã lấy chồng từ năm mười năm tuổi. Chị gái không được đi học, khi con được hai tuổi, chị ấy mới có chứng minh thư. Bố mẹ cô ấy là kiểu người nông dân rất điển hình, trọng nam khinh nữ. Hầu hết mọi của cải trong gia đình đều dành cho em trai. Tuy nhiên, Trần Quả không bao giờ oán hận. Dù sao bố mẹ cũng đã sinh cô ấy ra, không hề vứt bỏ cô ấy. Hơn nữa còn để cho cô ấy học đến hết trung học cơ sở. Như vậy là đã rất tốt rồi. Vì để báo đáp, mỗi tháng Trần Quả đều sẽ gửi một nửa tiền lương của mình về cho bố mẹ.