Người này không dám nói tiếp. Bởi vì hắn thấy toàn bộ khu vườn này đã bị bao trùm bởi một bầu không khí đáng sợ đến mức khó thở. Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm toàn bộ cái sân này! Chương 517: Chủ nhân và thuộc hạ Dù chỉ là mở mồm nói chuyện thôi cũng cần phải tốn rất nhiều sức lực. “Nói tiếp đi”. Người này cúi đầu, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán. Cả người hắn run lên bần bật. Đôi chân của hắn thậm chí không còn đủ sức để chống đỡ cơ thể hắn. Hắn trực tiếp quỳ phịch xuống đất. Cả người quỳ rạp trên đất. Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ là người báo tin mà thôi. Nhưng mà hắn vẫn run lẩy bẩy. Luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm toàn cơ thể hắn. Hắn sợ rằng chỉ cần mình nói sai một từ thôi cũng sẽ khiến đầu mình lập tức lìa khỏi cổ! Người đó nói một cách thận trọng. “Hậu Thụy Minh bị chặt đứt đầu, còn William bị đâm một nhát vào ngực”. “Từ miệng vết thương có thể nhìn ra người ra tay giết hai bọn họ là cùng một người”. “Sử dụng một con dao khá thô sơ”. “Ngoài ra, cánh tay phải của Hậu Thụy Minh đang băng bó”. “Kinh mạch và xương cốt của ông ấy đã bị đứt ngày hôm trước rồi!” Nói đến đây, người đàn ông đó lại dừng lại. “Phúc Khang”, người đàn ông ở đằng sau cánh cửa lạnh lùng phun ra một cái tên. “Có tôi”. Phúc Khang đang quỳ rạp trên mặt đất, cả người run bần bật. “Có phải cậu vẫn đang giấu chuyện gì không?" Từng lời của người đàn ông đứng sau cánh cửa như từng nhát dao cứa vào tim của Phúc Khang khiến nó ứa máu! Phúc Khang đau khổ nuốt nước bọt, hắn nghiến chặt răng. Phải chịu đựng áp lực đè xuống như một tảng đá, hắn rụt cổ lại nói. “Trong phòng tổng thống ngoài Hậu Thụy Minh và William đã chết cứng đờ trên đất”. “Còn có ai?” “Còn có, còn có…” “Còn có tất cả đám người của Hổ Báo Kỵ mà Hậu Thụy Minh đã điều động ở thủ đô ngày hôm qua, phái bọn chúng đến Thiên Môn”. “Định lập kế hoạch giết hết tất cả mọi người của tập đoàn Lăng Tiêu”. “Cập cập cập”. Phúc Khang vừa nói xong, răng lợi không ngừng va lập cập vào nhau! Hắn đang run rẩy. Không chỉ riêng trái tim, toàn thân cốt thịt xương của hắn cũng đều đang run rẩy! “Kết quả như thế nào?” Giọng điệu của người đàn ông đứng sau cánh cửa vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Tuy nhiên, sát khí ẩn chứa bên trong càng lúc càng mạnh! Đặc như một bát bột không thể nào khuấy tan được! Đặc đến mức khiến người ta mắc kẹt ở cổ họng, không thể nào nuốt xuống được! Khiến người khác ngạt thở! “Chủ nhân, là tôi đáng chết! Hổ Báo Kỵ đã bị tiêu diệt toàn bộ ở Thiên Môn rồi”. Nói xong câu này, Phúc Khang liên tục dập đầu mấy cái xuống đất với người đàn ông đằng sau cánh cửa. Hắn dùng lực rất mạnh. Đến mức trán của hắn dính đầy cỏ xanh trên đất. Trên trán đã rơm rớm vết máu. “Chủ nhân xin hãy cho tôi thêm một cơ hội!” “Tôi nhất định sẽ không để chuyện như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa”. Phúc Khang không ngừng cầu xin. “Phúc Khang, mặc dù Hổ Báo Kỵ trên danh nghĩa là do Hậu Thụy Minh thành lập”. “Nhưng trên thực tế, những năm qua, cậu mới chính là người nắm quyền điều khiển Hổ Báo Kỵ”. “Lưu Tĩnh Tây là người của cậu, khi hắn ta đưa người ra khỏi thủ đô, vì sao lại không báo cáo với cậu?” “Chủ nhân, là tôi đáng chết, ngày hôm đó tôi đi ra biệt thự ở ngoại thành, tín hiệu điện thoại không tốt, cho nên, cho nên….” “Xoẹt!” Phúc Khang vẫn chưa kịp nói xong. Đột nhiên có một vỏ hạt dưa bắn ra từ khe cửa. Giống như một chiếc đinh, cắm thẳng vào con ngươi của Phúc Khang! Rồi xuyên qua phía sau đầu của hắn, cắm thẳng xuống đất. “Bụp!” Không có tiếng la hét. Phúc Khang nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Máu đỏ tươi trào ra nhuộm đỏ cả thảm cỏ trên mặt đất. Phúc Thuận vẫn đứng bên cạnh. Ánh mắt của ông ta không nhìn vào cơ thể của Phúc Khang. Bởi vì từ khoảnh khắc Phúc Khang vừa bước vào. Ông ta đã biết em trai ruột của mình không thể nào sống sót ra khỏi đây được! “Phúc Thuận”. “Có tôi”.