Cơ thể của Lưu Tĩnh Tây giống như Hắc Hổ vừa nãy, như một quả bóng bị đá bay trong không trung! “Bụp!” Lần này, cả người của Lưu Tĩnh Tây trực tiếp đập vỡ cả bức tường. Vô số viên gạch vỡ rơi xuống, bụi bay mù mịt trong không khí! Nét mặt Lý Phong bình thản nhìn Lưu Tĩnh Tây đứng lên khỏi đống gạch, lạnh nhạt nói: “Bàn Sơn cước nên dùng như này". Mũ bảo hiểm của Lưu Tĩnh Tây rơi xuống đất. Ánh mắt của hắn sắc lẹm như dao. Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy ánh lên nét kinh ngạc và hoảng sợ. “Rốt cuộc mày là ai?” “Mày không phải Lý Phong?” “Mày không thể là Lý Phong được”. “Bao nhiêu năm qua, nhà Họ Lý chưa từng có người nào lợi hại như vậy!” Lưu Tĩnh Tây nhìn vào mắt Lý Phong, lộ ra vẻ khó tin. Nét mặt Lý Phong vẫn bình thản như cũ, anh lạnh nhạt nói. “Phải hay không phải, có quan trọng không?” “Dù sao hôm nay mày cũng không thể sóng sót ra khỏi đây được”. “Mày và Hổ Báo Kỵ của mày, không ai có thể rời khỏi Thiên Môn này!”. Sắc mặt Lưu Tĩnh Tây đột nhiên thay đổi. Ngay lập tức bật cười lớn. “Ha ha ha ha!” “Chỉ dựa vào mày mà muốn diệt tận gốc Hổ Báo Kỵ bọn tao à”. “Đừng có nằm mơ!!” Lưu Tĩnh Tây cầm mã tấu bằng hai tay. Khoảnh khắc này, khiến Hắc Hổ cảm thấy kinh hãi, con ngươi khẽ co giật! Luồng khí tức chết chóc đột nhiên bao trùm! Hai tay hắn nắm chặt thanh mã tấu, chém mạnh vào bức tường trước mắt. Ngay lập tức, một nửa bức tường bị hắn đập vỡ tan! “Đi chết đi!!” Lưỡi dao đâm xuyên qua tường. “Xoẹt!” Trong không trung, một âm thanh chói tai vang lên. Lúc này, bụi bay mù mịt. Thân ảnh của Lưu Tĩnh Tây lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Phong. “Đi chết đi!” Hai từ này giống như một quả bom, bùng nổ trong không trung! “Bùm!” Hắc Hổ và đám đàn em của hắn vội vàng bịt tai lại! Tuy nhiên, khi Hắc Hổ bịt tai lại, lúc này hắn mới phát hiện ra, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên không thấy đâu nữa. Ánh dao! Lóe sáng! Với góc độ mà Hắc Hổ khá quen thuộc. Nghiêng từ dưới lên trên! “Choang!!” Lưỡi dao dài hai mét vỡ tan! Giống như được làm bằng thủy tinh. Vỡ tan thành nhiều mảnh! Lưu Tĩnh Tây ngẩn người, ngây ngốc đứng đó nhìn Lý Phong. “Mày, mày..... rốt cuộc mày là, là....” Lưu Tĩnh Tây chưa kịp nói xong thì máu trong lồng ngực đã bắn tung tóe ra ngoài! Trải rộng trong không trung. Nhuộm đỏ cả bức tường. Lúc này, Lý Phong không buồn liếc nhìn Lưu Tĩnh Tây một cái, từng bước chân của anh ổn định, hướng về phía hành lang. Hắc Hổ lau vết máu bị bắn lên trên mặt. Hắn nhìn Lưu Tĩnh Tây chết ngắc ngoải ở dưới đất, vội vàng đuổi theo Lý Phong. “Người anh em, à không, đại ca!” “Chiêu vừa nãy của anh sử dụng như thế nào vậy?” “Sao tôi nhìn không rõ gì cả, thật sự quá nhanh?” Lý Phong nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn học?” “Vâng!” “Nếu như anh dạy tôi, tôi sẽ trở thành đàn em của anh!” “Từ nay về sau, bang Hổ Đầu sẽ là người của anh!” Chương 516: Đại ca, có thể kéo tôi ra khỏi tường được không Lý Phong vẫn chưa kịp lên tiếng, ở cách đó không xa, đột n