Khi Lý Phong đi về phía Vương Tiểu Thất, những tên đàn em mà Lữ Mãnh dẫn theo đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vương Tiểu Thất nói với Lý Phong: "Anh, đã tìm ra vị trí của vợ chồng chủ tịch rồi ạ”. "Họ bị mụ Kỳ Ti Mẫn nhốt trong một cái nhà kho”. "Đi”. ... Cùng lúc đó, tại biệt thự của nhà họ Tôn. Tôn Văn Đài từ phòng trên lầu đi xuống cầu thang với vẻ mặt thoải mái. Con trai lớn của ông ta, Tôn Bác Nghĩa, ốm yếu từ nhỏ. Rất nhiều thứ trên đời này, nếu chỉ có trái tim mà không có sức thì không đủ. Với tư cách là một người cha, Tôn Văn Đài đương nhiên có trách nhiệm an ủi con dâu trưởng. Khao khát của Kỳ Ti Mẫn ở một vài khía cạnh nào đó cũng rất mãnh liệt. Dưới sự dẫn dắt của một cơ hội nào đó, hai người cứ thế lén lút ở bên nhau. Tôn Văn Đài vừa ngồi xuống ghế sô pha và chuẩn bị pha trà để làm ấm cổ họng. Đồng thời, cũng để lưỡi của ông ta hồi phục lại một chút. Ông ta cũng chỉ trụ được ba bốn phút là cùng. Vì vậy, ông ta đã luyện tập cả kỹ năng của tay và lưỡi để có thể bắt kịp tần suất mà Kỳ Ti Mẫn mong muốn. Nếu không, thì con thú cái kia thật sự sẽ bị bỏ đói mất. Tuy không nói đến việc phê đến thế nào nhưng cũng nên lượng sức mình. Kỳ Ti Mẫn vắn tóc từ trên lầu bước xuống. Dù đã ở tuổi trung niên nhưng cô ta vẫn rất xinh đẹp. Đôi bồng đào trên ngực là niềm yêu thích của nhiều đấng mày râu. Kỳ Ti Mẫn xuống lầu, không thấy bóng dáng của Lữ Mãnh đâu, nên đã hỏi đàn em. "Lữ Mãnh ra ngoài bao lâu rồi?" "Thưa bà lớn, gần một tiếng đồng hồ rồi ạ”. "Rác rưởi, sắp một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại”. Lúc này, ở sân ngoài, một chiếc xe ô tô chạy tới. Đó là một chiếc xe thương mại. Nó cũng được Lữ Mãnh sử dụng trước đây để vận chuyển xác chết. Nhìn thấy xe tới, Kỳ Ti Mẫn lập tức lắc hông, đi giày cao gót, bước nhanh về phía sân. "Kỳ quái, lúc đi ra ngoài có ba chiếc xe, tại sao chỉ có một chiếc trở về?" Kỳ Ti Mẫn vừa tự hỏi vừa tiến lại gần. Tên vệ sĩ bên cạnh đi lên mở cửa. "Á!!" Hét lên một tiếng! Kỳ Ti Mẫn tái mặt vì sợ hãi, ngã xuống đất. Hai xác chết! Hơn chục tên còn sống nhưng đã gãy hết tay chân! Tất cả được xếp chồng vào một ngăn. Ngoại trừ tài xế run rẩy lái xe về thì tất cả những người do Lữ Mãnh dẫn theo đều ở đây! "Là ai? Kẻ nào dám giết người của tôi ở Phú Châu!?" Kỳ Ti Mẫn hét lên! Bực bội! Lúc này, cơ thể Lữ Mãnh từ bên trong lăn xuống. Gã nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Kỳ Ti Mẫn! Kỳ Ti Mẫn trợn ngược mắt, ngất lịm! Tôn Văn Đài ôm Kỳ Ti Mẫn, giận tím người. Không coi ai ra gì nữa rồi! Đám kiến tỉnh lẻ này lại dám giết người của nhà họ Tôn! Tôn Văn Đài cảm thấy như bị lũ thấp kém kia dẫm lên mặt, ra sức mà di mà đạp vậy. Bây giờ da đã bị xây xát và chảy máu rồi! Nhà họ Tôn là vua ở Phú Châu, từ khi nào mà phải chịu nhục như này cơ chứ!