Thần Y Trở Lại

Chương 715: "Đủ để chở xác chúng mày”.



Cười đểu.

Đắc ý.

Kỳ Ti Mẫn chế nhạo: "Em gái, em cũng không còn nhỏ nữa đâu, cố mà tìm cho mình một người bạn trai đi!"

"Hừ! Chị cứ phách lối ương ngạnh như vậy đi, rồi sẽ có ngày bị nghiệp quật, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!"

Kỳ Ti Mẫn vênh váo đắc ý: "Tại sao phải hối hận?"

"Bây giờ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu đã nằm trong tay tôi rồi”.

"Chúng ta hoàn toàn có thể thâu tóm toàn bộ tập đoàn của họ”.

"Cứ đà này này, Đông Hải sẽ là của chúng ta”.

Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn Tôn Văn Đài: "Bố, bố luôn muốn tiến vào Giang Châu đúng không, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy bố!"

Tôn Văn Đài khẽ gật đầu: "Ừ, cách này hay đấy”.

Khi Tôn Thượng Hương thấy hai người đàn ông trong gia đình đều về phe với Kỳ Ti Mẫn, cô ta chỉ có thể đá đổ chiếc ghế sô pha, sau đó quay người bước nhanh đi.

Lúc này, Kỳ Ti Mẫn huých nhẹ vào Tôn Văn Đài.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tôn Văn Đài.

Ông ta nói với Tôn Bác Nghĩa: "Bác Nghĩa, con ra ngoài khuyên nhủ em con đi”.

"Con nhóc này từ nhỏ đã ngang tàng, nó mà giận lên thì không biết sẽ làm những gì đâu".

Tôn Bác Nghĩa cười khổ gật gật đầu, rồi vội vàng đuổi theo.

Ngay sau khi Tôn Bác Nghĩa rời khỏi đó, Kỳ Ti Mẫn quay người đi lên lầu, tay cô ta lơ đễnh đụng vào đùi Tôn Văn Đài một cái.

Tôn Văn Đài lập tức giật mình.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kỳ Ti Mẫn nháy mắt với ông ta một cái.

Tôn Văn Đài vội vàng đi theo.

Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, lúc này ngoài cửa có một người bước nhanh vào.

"Bà lớn, Lý Phong đã đem người đến Phú Châu rồi”.

Kỳ Ti Mẫn nhướng mày: "Ồ, không ngờ tên khốn này lại tới nhanh như vậy”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn định quay người xuống lầu để đích thân đi xử lý Lý Phong.

"Ây da! Không phải chỉ là một con chó hoang nhà quê thôi sao? Sai đứa nào đấy đi đánh chết rồi ném xuống biển là xong mà”.

Tôn Văn Đài vừa được Kỳ Ti Mẫn mời gọi, nên trong lòng ông ta lúc này như lửa đốt.

Nếu là bình thường, Kỳ Ti Mẫn nhất định sẽ phái vài người đi giết Lý Phong.

Nhưng giờ đây, đứa em trai yêu quý của cô ta bị người ta đánh.

Cô ta không thể nuốt nổi cục tức này.

Vì vậy, cô ta nói: "Sai Lữ Mãnh bẻ hết tay chân của Lý Phong rồi đem về đây. Còn mấy đứa lu bu kia thì ném hết xuống biển cho cá ăn”.

"Vâng!"

Sau khi nói xong, Kỳ Ti Mẫn và Tôn Văn Đài nhìn nhau, hai người xoay người õng ẹo đi lên lầu.

Sân bay tư nhân ở phía bắc thành Phú Châu.

Lý Phong tới rồi!

Chương 265: Bẻ gãy tay

Vừa xuống máy bay, trước mặt đột nhiên có ba chiếc ô tô chạy tới.

Có mười mấy người từ trên xe bước xuống.

Khí thế hùng hổ.

Đằng đằng sát khí.

"Mày là Lý Phong?"

Lữ Mãnh cầm ảnh của Lý Phong trong tay, cười lạnh.

"Tại sao chỉ có hai đứa vác xác đến, những người khác đâu rồi?"

Lữ Mãnh nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

"Cứ tưởng sẽ có nhiều người hơn, tao đã lái hẳn một chiếc xe chuyên chở xác chết đến cơ mà. Xem ra chắc chả dùng đến rồi”.

Lúc này, Lý Phong nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Dùng chứ”.

"Đủ để chở xác chúng mày”.

Hai mắt Lữ Mãnh long lên sòng sọc, khí thế cuồn cuộn!

"Muốn chết à!"

Tức giận mắng chửi.

Lữ Mãnh tiến lên, nắm đấm lao đi như gió, thiêu đốt một cách mãnh liệt!

"Bùm!"

Trúng rồi!

Lữ Mãnh cười khinh bỉ.

Theo gã thấy, những người đến từ thành phố nhỏ như Lý Phong đến Phúc Châu thì chỉ có chết thôi!

Khi đến, gã rất khinh thường.

Vốn dĩ loại chuyện này, một người có địa vị như gã không cần phải ra mặt làm gì.

Chỉ cần cử vài tên đệ đến giải quyết là được.





— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.