Hai phát. Ba phát. Tên đàn ông kia đã đâm Lại Tranh Hồng ba phát. Lại Tranh Hồng ôm bụng, lảo đảo bước vào phòng. Anh ta chỉ vào tên đàn ông to con và hét lên: "Tại sao? Tại sao mày lại …” Tên đàn ông nhổ ra một bãi nước bọt. "Mẹ kiếp! Tao không nhịn được nữa!" "Tao chưa từng thấy đứa nào ẻo lả như mày”. "Đâm mày như đâm một con mụ già vậy!" "Còn tiếng hét của mày nữa, tởm không chịu được”. “Ra đây, để tao đâm thêm mấy phát nữa cho đỡ tức nào! Trong khi nói chuyện, vài tên đàn ông to con lập tức bước vào phòng. "Oa, lão đại! Cảnh tượng này thật là hiếm có khó tìm mà!" "Haha, quyết định của tôi quả là đúng đắn”. "Tôi nói rồi mà, đến giết thằng Lương Hàn Thần này nhất định sẽ có cảnh đẹp để xem mà!" "Anh em mau lên xử nó đi, xử xong thì đem hai con đàn bà kia về chơi!" Lập tức, những tên đàn ông này lao về phía Lương Hàn Thần và Lại Tranh Hồng như bầy sói đói. Hét! Sau tiếng hét, là tiếng kêu la thảm thiết! Sau tiếng kêu la là tiếng rên rỉ! Chờ đến khi những tên đàn ông này dẫn hai người phụ nữ đi rồi. Trong ngôi biệt thự khổng lồ này, không còn một sinh vật sống nào nữa. Lại Tranh Hồng bị đâm tổng cộng mười mấy phát. Máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả sàn gỗ rắn chắc. Trong khi đó, cổ của Lương Hàn Thần trống rỗng. Đầu anh ta bị chặt đứt, rồi bị đặt vào giữa hai chân. Còn "cái chân thứ ba" của anh ta thì cũng bị cắt bỏ và nhét vào miệng! Giống như một nén nhang hướng thẳng lên trời. Đầu anh ta chính là một cái bát hương. Giống như một lễ tế thần. "Bốp!" "Bốp!" "Bốp!" Trong một nhà kho âm u ở Phú Châu. Với đôi tay mang găng, Kỳ Ti Mẫn đã tát Hứa Hiếu Dương ba lần. “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”, Liễu Ngọc Phân bị trói chặt hai tay, ở bên cạnh cầu xin thương xót. Kỳ Ti Mẫn hừ lạnh. Cô ta thậm chí còn chả thèm nhìn Liễu Ngọc Phân lấy một cái, giơ chân đá Hứa Hiếu Dương ngã dúi xuống đất. Một nửa khuôn mặt của Hứa Hiếu Dương bị sưng tấy hết cả lên. Ngoài ra còn có một chút máu ở khóe miệng. Nhưng ông ấy không hề cầu xin, trong mắt ông ấy lộ ra một tia kiên định. Hứa Hiếu Dương càng kiên cường, vẻ mặt của Kỳ Ti Mẫn càng trở nên dữ tợn hơn. "Con chó già nhà quê coi thế mà cứng phết nhỉ”. "Nhưng mà thế thì sao? Hôm nay tôi nhất định phải lột sạch da chó của ông ra!" Vừa nói Kỳ Ti Mẫn liền nhìn sang một tên vệ sĩ bên cạnh: "Chuẩn bị đồ xong chưa?" Tên vệ sĩ gật đầu, đưa một sợi dây cho Kỳ Ti Mẫn. Đây là một sợi dây thừng vải đay thô. Trên trên sợi dây được quấn rất nhiều dây kẽm. Kỳ Ti Mẫn cầm sợi dây gai trong tay, lúc kéo nó trên mặt đất sẽ phát ra âm thanh "leng keng". Kỳ Ti Mẫn cố ý lắc sợi dây gai trước mặt Hứa Hiếu Dương. "Đồ chó! Có thấy sợi dây này không?" "Giờ mà tôi quất cái này lên người ông thì cứ phải gọi là máu me be bét đấy nhỉ!" "Nếu giờ ông cầu xin tôi tha thứ bằng tiếng chó thì tôi sẽ chỉ quất ông vài roi thôi, sẽ không lấy mạng của ông đâu!" "Muốn đánh muốn giết gì thì cứ làm đi, rõ lắm mồm!" Rắn đấy! Hứa Hiếu Dương nghiến răng, trong mắt lộ ra một tia sáng ngời. "Được, được lắm, thế thì chết đi!"