Ngô Bình: "Nếu giết đối thủ, có thể lấy đi đồ trên người họ không?"
Thiên Thánh: "Đúng vậy, nhưng những tu sĩ tiến vào chiến trường kỷ nguyên bình thường sẽ không mang theo quá nhiều đồ vật quý giá ngoại trừ bảo vật."
Dặn dò mấy câu, cuối cùng ông ta nói: "Lần này tiến vào Chiến Trường Sao Băng, lấy Lý Huyền Bình làm trung tâm, bốn người các ngươi phải thương lượng mọi chuyện với hắn, mới đảm bảo an toàn cho bản thân."
Tuy rằng Thiên Thánh nói như vậy, nhưng trong lòng những người này lại không nghĩ như vậy, ai trong số họ không phải là thiên tai? Tu vi của họ ít nhất cũng là cấp bậc Thánh Hoàng, tự nhiên sẽ không cảm thấy mình thua kém người khác.
Thiên Thánh nhìn thấy phản ứng của những người này, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì nữa, nói: "Các ngươi có thể đi được rồi."
Nói xong ông ta đưa tay ra, một cánh cửa xuất hiện trước mặt đám người của Ngô Bình, phía sau cánh cửa là bầu trời đầy sao mênh mông và một vùng đất rộng lớn. Có thể thấy những viên sao băng từ trên trời rơi xuống với ngọn lửa dài, theo sau là những vụ nổ dữ dội, làm rung chuyển trời đất!
Đám người của Ngô Bình cúi chào Thiên Thánh rồi nối đuôi nhau bước vào cửa. Sau khi bước vào cửa, họ xuất hiện trên không rồi đáp xuống mặt đất.
Khi đến đại lục này, Ngô Bình cảm nhận được một bầu không khí nặng nề, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh. Không có một loài thực vật nào trên mặt đất, khắp mọi nơi đều là núi lửa và hố thiên thạch.
Sau khi năm người đáp xuống đất, bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, một nữ tu sĩ mặc áo trắng nói với Ngô Bình: "Lý huynh, tiểu muội là Lý Ngọc Hồ. Xin hỏi kế hoạch tiếp theo của Lý huynh là gì?"
Ngô Bình là thủ lĩnh của năm người nên anh tự nhiên là người vạch ra kế hoạch hành động.
Ngô Bình thấy cô gái này đoan trang xinh đẹp, ăn nói lễ phép nên định đáp lại cô ta. Tuy nhiên, khi anh vừa định mở miệng thì một nam tu sĩ mặc áo lam khác lại nói: "Lý huynh, ta nghĩ hay là mọi người chia nhau ra làm việc sẽ tốt hơn, như vậy sẽ dễ dàng gặp được đối thủ và nhanh chóng đạt được điểm hơn."
Ngô Bình liếc nhìn người này, bình tĩnh nói: "Mặc dù ta dẫn đội, nhưng ta sẽ không hạn chế quyền tự do của bất kỳ ai, chỉ cần các ngươi đi theo bên cạnh ta, ta có thể bảo vệ các ngươi an toàn, lúc có thời gian sẽ giúp các ngươi kiếm điểm. Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở các ngươi, nơi này rất nguy hiểm. Sở dĩ mấy chục năm qua Thánh Môn không phái người vào chiến trường là vì có thế lực đang nhắm vào Thánh Môn."
Người này hiển nhiên không đồng tình với lời nói của Ngô Bình, hắn ta nói: “Sau mấy chục năm chuẩn bị, Thánh Môn của chúng ta tự nhiên không sợ bất kỳ thế lực nào, dù sao cũng không có ai yếu hơn ai.”
Ngô Bình lười nói chuyện với hắn ta, nói: "Quyết định thế nào là tùy các ngưʼơi.”
Lý Ngọc Hồ nói với nam tu: "Dương sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên đi theo bên cạnh Lý huynh, sau này rồi nói sau."
Vị Dương huynh này nhướn mày, nói: "Ta Dương Thiên Tứ là cường giả cảnh giới Tê Thiên, không cần người khác bảo vệ! Nếu để người khác bảo vệ, ta sẽ không đi đến chiến trường kỷ nguyên!"
Một nam tu sĩ khác cười nói: "Dương huynh nói rất đúng, chúng ta tới đây là để thể hiện oai phong của Thánh Môn, nếu như ngươi nhát gan thì tốt nhất là không nên tới!"
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Ta nói rồi, hai người có thể tự mình lựa chọn."
Ngô Bình cũng không ngạc nhiên, anh đã sớm đoán được cái gọi là trọng tài hắn là ý thức tự chủ của chiến trường kỷ nguyên, lập tức nói: "Thánh Môn, Lý Huyền Bình."
"Giao bảo vật ra." Đối phương nói.
Ngô Bình rút con dao găm ra, nó biến mất trong không khí, bị trọng tài số 3 lấy