Vô cùng cao lớn! “Cạch!” Đúng lúc này, Lý Phong đột nhiên lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra để lên quầy. “Phiền chuyển chút tiền vào tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu”. Vào lúc nghe thấy những lời Lý Phong nói, Quan Hữu Kỳ cất tiếng cười to. “Cậu bị ngu hả? À, không đúng, không đúng, tôi quên, cậu là một tên thần kinh mà”. “Tôi hỏi cậu, cậu định chuyển vào tài khoản ngân hàng của bọn họ bao nhiêu tiền? Một trăm tệ hay mấy nghìn tệ?” “Trong tấm thẻ nát này của cậu có bao nhiêu tiền chứ?” “Chẳng lẽ mấy kẻ lang thang các người xin ăn cũng có thể xin được mấy trăm triệu à?” Lúc này nhân viên trước quầy run rẩy cầm lấy tấm thẻ đen, quẹt một cái lên máy quẹt thẻ. Sau đó, nhân viên đó chậm rãi há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên! Lý Phong hờ hững nói: “Không cần chuyển nhiều lắm, chuyển 20 vào trong tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu là được”. “Ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ, 20?” “Mẹ kiếp, cậu bị não tàn à!?” Lý Phong vẫn lạnh nhạt nói với nhân viên ngân hàng: “Sau 20 thêm tám số không”. Nhân viên ngân hàng hơi run rẩy hỏi: “Anh chắc chắn muốn chuyển nhiều như thế ạ?” Chương 107: Cách chức Khóe môi Lý Phong cong cong, anh vặc lại: “Anh cảm thấy 2 tỷ trong tấm thẻ này có nhiều không?” Nhân viên ngân hàng lắc đầu như trống bỏi. Bởi vì nhìn con số hiển thị, 2 tỷ trong tấm thẻ này chỉ là số lẻ mà thôi! Vào lúc này, nhân viên ngân hàng nhanh chóng làm ra một loạt thao tác. Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong với vẻ mặt khinh thường: “Sao hả? Có tấm thẻ đen thì hếch mặt lên trời rồi sao?” Quan Hữu Kỳ cầm lấy một chiếc túi trong tay tùy tùng của mình. Ông ta mở túi tiền ra, tiện tay rút ba tấm thẻ đen, ném xuống mặt đất. “Thẻ đen, ông đây cũng có!” Rất nhiều nhân viên bên cạnh đều nhìn Quan Hữu Kỳ với vẻ mặt hâm mộ và sùng bái. Người bình thường có tấm thẻ như thế này đã đắc ý lắm rồi. Phải biết rằng, tấm thẻ đen là vật tượng trưng cho thân phận và địa vị. Người ta có thể tùy tiện rút ra vài tấm thẻ đen trong túi. Ôi chao, đây mới là ông lớn thật sự! Nhân viên đứng quầy làm việc với Lý Phong vội vàng vẫy tay rồi nói: “Không phải thế, không phải thế, tổng giám đốc, tấm thẻ đen này…” “Bớt nói xàm đi! Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Cậu chỉ là một nhân viên quèn mà dãm cãi lời tôi hả?” Nhân viên ngân hàng đứng quầy tủi thân cúi đầu xuống. Thật ra anh ta muốn nói, tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ khác với tấm thẻ đen của Lý Phong. Tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ có được là thẻ được ngân hàng trong nước phát cho khách hàng quan trọng. Nhưng tấm thẻ của Lý Phong lại khác! Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cho dù cậu gửi 2 tỷ cho tập đoàn Lăng Tiêu thì có làm sao?” “Đó cũng chỉ là hạt muối bỏ bể mà thôi”. “Sáng ngày hôm nay, tôi đã cho tập đoàn Hoàng thị vay 5 tỷ”. “Bọn họ muốn thôn tính tập đoàn nho nhỏ của cậu cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi”. “Nếu như cậu thức thời thì mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi”. “Nói không chừng tâm trạng của tôi vui vẻ, còn tha cho các cậu một con đường sống”. “Để tôi nói rõ cho cậu biết, chỉ cần tôi là giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh một ngày, tập đoàn Lăng Tiêu của cậu đừng hòng hoạt động tiếp!” Lý Phong bất thình lình hỏi một câu: “Ông tên là Quan Hữu Kỳ, đúng không?” “Đúng thế, tôi tên là Quan Hữu Kỳ, khắp cả tỉnh không có ai là không biết tên tôi!” Lý Phong lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong gọi điện thoại với vẻ đắc ý, ông ta cười ha hả không ngớt. “Ha ha ha ha! Bây giờ cậu có gọi điện thoại lên trời thì cũng không có ai cứu được cậu đâu!” Sau khi nối máy, Lý Phong hờ hững mà nói: “William, đã lâu không gặp”. Quan Hữu Kỳ cười sằng sặc: “William? Còn là tên nước ngoài nữa à”. “Khá đấy, đến người nước ngoài cũng quen, nhưng thế thì sao? Người nước ngoài có nhúng tay vào chuyện của tôi nổi không?” Người đàn ông mang tên ‘William’ ở đầu dây bên kia vô cùng kích động khi nhận được cuộc điện thoại của Lý Phong.