"Cho mười hai vị cao thủ này chơi cùng với cô nhé”. "Cô muốn phục vụ mình tôi hay mười hai người họ?" "Đồ khốn, trên đời này làm sao lại có kẻ khốn nạn như anh chứ!" Cố Ngôn Hi tức giận: "Chả nhẽ con nhà thế gia các người đều coi trời bằng vung thế sao, chả nhẽ không có ai trị được các người à?" "Hahaha…” Ngô Văn Đào cười sằng sặc, tiếng cười của hắn chứa đầy sự khinh thường và miệt thị. "Trời là gì?" "Ở đây, tôi chính là trời”. "Tôi muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết thì cô phải chết”. "Tôi muốn làm gì cũng được”. "Cô muốn sống, thì giờ quỳ xuống, liếm như chó cho tôi”. "Còn nếu muốn chết ấy thì tôi cũng chả thiếu gì cách, tôi có thể chơi cô đến chết cơ mà”. Nói rồi, Ngô Văn Đào đưa tay về phía Hứa Mộc Tình im lặng nãy giờ ở bên cạnh: "Còn cô, cô cũng quỳ xuống, liếm đằng sau cho tôi!" Vào lúc này, Hứa Mộc Tình nhìn thẳng vào Ngô Văn Đào. Mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng nét mặt cô vẫn có vẻ khá bình tĩnh. Cô gằn từng chữ: "Chồng tôi nhất định sẽ đến cứu tôi”. "Cô nói Lý Phong sẽ đến cứu cô. Ước gì bây giờ hắn xuất hiện ở đây nhỉ”. "Chờ lát nữa, tôi sẽ bảo đội hộ pháp của nhà tôi đập Lý Phong cùng người của hắn thành phế vật rồi băm vằm hắn thành trăm mảnh trước mặt cô nhé”. "Tôi sẽ chặt đứt hết tay chân của thằng Lý Phong, sau đó chơi cô trước mặt hắn hết lần này đến lần khác!" Ngô Văn Đào lè lưỡi ra, liếm môi. Nụ cười trên mặt hắn vừa nham hiểm, vừa vặn vẹo: "Tôi không đợi được nữa rồi! Đồ rác rưởi Lý Phong, sao còn chưa xuất hiện!" Đúng lúc này, đội hộ pháp đứng thành hai hàng hai bên trái và phải đột nhiên cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa kho. Đột nhiên, cửa bị phá tung ra. Mười mấy người đàn ông sải bước đi vào. Người đứng đầu là Lý Nhị Ngưu, tiếp theo là Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề và Tang Cẩu. Trong số đó có hai phụ nữ là Trần Quả và Hứa Phi Phi. Ngô Văn Đào liếc nhìn đám người một lượt, phát hiện ở giữa không có Lý Phong, lập tức bật cười. "Thằng Lý Phong đâu, sao tao lại không thấy hắn?" "Thứ rác rưởi này, chẳng lẽ sợ quá trốn rồi, xong phái mấy đứa nhãi nhép này đến để lao vào chỗ chết à?" Đám Lý Nhị Ngưu không nói gì, khuôn mặt ai nấy đều lạnh như băng, khí tức toàn thân tỏa ra cuồn cuộn, vô cùng sắc bén. Nhìn thấy đám người tiến lại càng lúc càng gần. Ngô Văn Đào vung tay: "Giết chúng! Ném vào thùng rác bên ngoài!" Có lệnh, hai hàng đội hộ pháp lập tức lao về phía đám Lý Nhị Ngưu. Chương 232: Môn võ gia truyền Hai bên nhanh chóng lao vào đánh nhau ác liệt. Những tên hộ pháp này ra tay cực kì hiểm. Mà khí tức trên người bọn chúng cũng rất mạnh mẽ. Cả đám đều là cao thủ. "Bịch! Bịch! Bịch!" Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên. Đám người Lý Nhị Ngưu đánh không lại bọn chúng. Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sớm muộn gì cũng thua. Vương Tiểu Thất bây giờ đang bị một tên bóp cổ nhấc lên cao.