Trên con đường nhỏ quanh co trong rừng, đi vòng vèo khoảng mười phút ông ta mới đến một gian biệt viện. Trong sân, có hai ông lão, đang ngồi đối diện nhau dưới tán cây. Vừa nhìn thấy họ, Ngô Chính Đức vội vàng đi lên phía trước cung kính cúi chào. "Cháu xin bái kiến hai bá phụ". Hai người đang ngồi đánh cờ, chẳng buồn ngẩng đầu. Một người trong đó dửng dưng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?" "Là bố cháu bảo cháu tới đây, Ông ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn với hai bá phụ". Hai người nghe thấy thế cười nhạt nói: "Có liên quan đến Đông Hải chứ gì". "Bá phụ tính toán như thần ạ, bố cháu mời bá phụ đến bệnh viện, đúng là vì chuyện Đông Hải". "Không đi". Giọng nói văng vẳng vừa dứt, một quân đen hạ xuống bàn cờ kêu "cộp" một tiếng. Trong lòng Ngô Chính Đức bỗng thở phào một tiếng. Thật ra Ngô Chính Đức không muốn dính dáng đến Lý Phong ở Đông Hải . Cân nhắc từ góc độ của một người làm kinh doanh. Làm căng với Lý Phong, là một quyết sách vô cùng sai lầm. Người làm kinh doanh coi trọng lợi ích của cả hai bên, chứ không phải đánh nhau một sống một còn. Ngô Chính Đức vội vàng chào hai người họ. Nhưng ông ta mới xoay người rời đi được vài bước, sau lưng lại truyền đến một giọng nói từ tốn. "Nói với bố cậu, muốn mượn sức của sư môn thì phải trả giá". "Bây giờ, gọi thợ đến cắt tỉa hoa cỏ trong sân còn phải trả tiền công, nói gì là sư môn". Ngô Chính Đức vâng một tiếng rồi vội vã rời đi. Trước khi ông ta đi, ông lão đối diện hỏi Chung Vô Thất: "Ông nghĩ sư đệ của ông có đồng ý với điều kiện của ông không?" "Người sư đệ này của tôi từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên". "Cả gia tộc chiều chuộng, muốn gì được nấy, luôn tự cho mình là đúng". "Danh gia vọng tộc như nhà họ từ trước đến giờ luôn coi trọng thể diện". "Ai dám làm họ mất mặt, chuyện gì họ cũng có thể làm ra". Ông lão cười nói: "Vậy tôi rửa mắt chờ xem kịch hay". Ông lão dừng lại một chút, hỏi Chung Vô Thất: "Đúng rồi, phía Lý Phong ông đã điều tra kĩ chưa?" Chung Vô Thất cười khinh thường: "Chỉ là một con dòi trong bãi cứt mà thôi". "Chờ người của tôi ra tay với Đông Hải, việc đầu tiên sẽ giết hắn để hiến tế”. Ngô Chính Đức quay về bệnh viện, kể lại toàn bộ mọi chuyện không sót câu nào cho Ngô Chí Vinh . Ngô Chí Vinh sau khi nghe xong, vẻ mặt vốn dĩ còn kích động, đột nhiên trở nên lạnh lùng. Xem ra rất do dự. Vừa do dự vừa giận dữ. Ngô Chính Đức sợ Ngô Chí Vinh nổi điên, ở bên cạnh vội vã dò hỏi. "Bố, điều kiện của Chung Vô Thất rốt cuộc là gì? Lẽ nào, ông ta muốn tranh giành chuyện làm ăn với nhà chúng ta?" Ngô Chí Vinh hừ lạnh một tiếng: “Mọi chuyện trên đời này, tất cả đều không thể vượt qua được tình cảm và lợi ích." "Nếu chỉ là sản nghiệp của gia tộc, bố chia cho ông ta một nửa thì có sao chứ?" "Nhưng thứ mà ông ta muốn không chỉ có chút ít đó". "Thứ ông ta muốn là nắm trong tay cả gia tộc Ngô Thị!" Ngô Chính Đức kinh ngạc sợ hãi: "Chuyện đó không thể được". "Nhà chúng ta đã chiếm giữ Cô Tô bao nhiêu năm nay, bình thường chèn ép đối thủ cạnh tranh rất ác liệt". "Đừng nói đến giao quyền làm chủ gia tộc cho người khác, như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ biến thành chó nhà có tang sao?" "Những điều con nói, chẳng lẽ bố không biế