“Ma đầu?”, Ngô Bình ngớ ra, “Người này từng làm nhiều việc ác lắm ư?”
“Đâu chỉ vậy! Việc ác mà kẻ này làm ra, không sách vở nào ghi chép hết!”. Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ à, chuyện ở thủ đô đã xong rồi, ngày mai anh sẽ đến tìm cậu rồi bàn kỹ hơn về việc của Lạc Trường Sinh”.
“Cậu đồng ý với yêu cầu của Lạc Trường Sinh trước đi, cứ giả vờ xã giao”, Diệp Thiên Tông nói, “Và tuyệt đối đừng khinh suất. Tuy Lạc Trường Sinh chuyển kiếp nhưng linh hồn lực vẫn rất mạnh”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Sư huynh yên tâm, em hiểu”.
Về đến nhà, anh lại luyện động tác đầu tiên của đoàn thể thuật Bát cực, đến hoàng hôn mới nắm vững thức đầu tiên.
Anh có thể cảm nhận rất rõ, khi làm động tác của thức này, chân khí toàn thân không chỉ đả thông kinh mạch cấp bốn mà còn giúp thận khí khoẻ mạnh, củng cố căn cơ và bồi dưỡng nguyên thần.
Đây cũng chính là đặc điểm của bộ động tác đầu tiên, đả thông kinh mạch cấp bốn, giúp thận khí khoẻ mạnh, củng cố căn cơ và bồi dưỡng nguyên thần, cực kỳ có ích cho cơ thể. Lúc mới luyện, toàn thân không mấy dễ chịu, nhưng một khi đã thạo rồi sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng, còn khiến ta cảm thấy vui sướng hơn cả chơi ma tuý.
Sáu giờ chiều, anh thay đồ, sau đó bảo Cương Tử đưa mình đi tham gia hội họp.
Địa điểm là nhà hàng Bát Phương - nhà hàng khá có tiếng của huyện thành. Mấy năm đầu, các vị quan chức của huyện đều thích đến đây đãi tiệc mời lãnh đạo. Những năm gần đây, chuyện làm ăn của phía chính quyền ít đi, nhưng các đại gia và ông chủ doanh nghiệp tư nhân lại thích tụ tập ở đây.
Đến sảnh nhà hàng, anh thấy có một thanh niên thấp người, vuốt ngược tóc, miệng nhọn má hóp đang đứng đó cầm điện thoại nhắn tin.
Ngô Bình vừa bước vào, đối phương đã ngẩn ra: “Ngô Bình? Sao cậu lại ở đây?”
Thanh niên miệng nhọn má hóp này tên là Hầu Bảo Lượng, bạn cùng lớp hồi lớp mười, lớp mười một của Ngô Bình. Quan hệ giữa gã và Ngô Bình không tốt cũng không xấu.
Ngô Bình nói: “Đến đây xem thử”.
Hầu Bảo Lượng húng hắng nói: “Ờm, Ngô Bình, hôm nay là sếp La, La Tử Thông mời khách, nếu không được cậu ấy mời, e là…”
Ngô Bình hờ hững nói: “Không sao, tôi chỉ đến đây gặp một người thôi, gặp xong sẽ đi”.
Hầu Bảo Lượng đảo mắt, hỏi: “Cậu gặp ai?”
Ngô Bình đáp: “Cô giáo Bạch”.
Gã lạnh mặt: “Ngô Bình, cô ấy đang là bạn gái của sếp La, cậu gặp làm gì? Mau đi đi!”
Ngô Bình nhướng mày: “Hầu Bảo Lượng, nhà hàng này do cậu mở à?”
Hầu Bảo Lượng cười khẩy: “Không cần tỏ thái độ, bây giờ tôi là quản lý của nhà hàng này đấy! Tôi mà không cho cậu vào thì cậu thật sự không vào được đâu!”
Ngô Bình chau mày. Anh không ngờ cậu bạn Hầu Bảo Lượng này lại không nể nang như vậy, bèn nói: “Cậu là quản lý, nhà hàng thì mở cửa làm ăn, vậy mà cậu lại không cho phép tôi vào?”
Hầu Bảo Lượng bực dọc: “Bớt nói nhảm! Đi nhanh đi!”
“Chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi xuống lầu, vừa chạm mắt với Ngô Bình bèn đổi sắc mặt, vội vàng chạy xuống đón tiếp với vẻ nịnh nọt: “Sao anh Ngô lại đến đây thế?”