Toàn trường ồn ào một trận, Trần Hạo Hiên nói chuyện không chỉ có độc, hơn nữa còn vô cùng nhanh.
Anh vừa dứt lời, từng chiếc từng chiếc xe ở phía xa xa lái tới.
Người đại diện và Tiết Thanh vừa nhìn thấy thì sắc mặt trở nên hưng phấn.
Những chiếc xe này đều là xe của công ty Ánh Dương.
Đoàn quân lớn của bọn họ tới rồi.
Người đại diện bước nhanh qua đó, trong giọng nói của anh ta còn mang theo vài phần hưng phấn.
Đi đến trước xe của Công ty Ánh Dương, người đại diện thêm mắm thêm muối nói: "Cuối cùng các người cũng đến rồi. Chính là người này, vừa rồi đã đánh lên trên mặt Tiết Thanh."
"Tiết Thanh là người hàng đầu được bồi dưỡng quan trọng nhất của công ty chúng ta, nếu cậu ấy có một chút bất trắc nào, không ai có thể đảm đương được đâu."
"Vệ sĩ và quan hệ xã hội lập tức hành động, xử lý chuyện này đi."
Không chỉ có người đại diện, Tiết Thanh cũng mang vẻ mặt ủy khuất và thống khổ ở bên cạnh.
Nhưng mặc cho Tiết Thanh có diễn như thế nào đi nữa thì người tới của công ty Ánh Dương vẫn không thay đổi sắc mặt.
Rõ ràng là phó tổng giám đốc đích thân dẫn đội, nhưng giờ phút này lại không có bất kỳ vẻ bực bội nào.
Lúc ông ta đến đây thì đã nhận được thông báo công ty Ánh Dương, từ giờ trở đi sẽ giải tán.
Là thông báo cũng là mệnh lệnh chết.
Tất cả người của công ty Ánh Dương, không được đưa ra bất kỳ ý kiến phản kháng nào cả.
Tất cả các nghệ sĩ đăng ký tham gia hôn lễ của Hạ Cơ Uyển, đồng loạt bị phong sát.
Tiết Thanh, ngay cả ống kính cũng không được lộ ra được nữa.
Người tới thân là phó tổng giám đốc của công ty, ông ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này hơn so với bất kỳ người nào.
Ông ta chỉ phẫn nộ nhìn người đại diện, giọng điệu của ông ta lại không dám có một tia phẫn nộ nào.
"Công ty đã giải tán rồi."
"Từ giờ trở đi, Tiết Thanh bị phong sát hoàn toàn."
"Không bao giờ sử dụng nữa."
Dứt lời Tiết Thanh xoay người qua, anh ta nhìn Trần Hạo Hiên khom lưng cúi đầu.
Rõ ràng là đã bị phong sát, nhưng lại giống như là đang cảm tạ Trần Hạo Hiên vậy.
Xong hết mọi chuyện, ngày đó người của tập đoàn Ánh Dương đều tuyên bố tin tức giải thể.
Về phần nguyên nhân, không đề cập tới một chữ nào.
Cho đến khi mọi người tan thành mây khói, Phương Hy Văn mới phát hiện là đã giữ được cửa hàng Bách Thảo.
Cô vội vàng hỏi Trần Hạo Hiên: "Đây là chuyện gì vậy?"
Trần Hạo Hiên nhún vai, anh nói: "Diễn viên đi nhầm nước mà thôi. Một quốc gia cần cuộc sống giải trí bình thường thì không tồi nhưng như sĩ của công chúng vốn nên làm gương tốt. Rõ ràng chuyện của em đã làm rõ rồi, nhưng bọn họ lại còn sát muối lên trên vết thương của em nữa."
"Tập đoàn Ánh Dương giải thể không oan đâu."
"Về phần Tiết Thanh, là thần tượng anh ta lại chẳng có nhân phẩm cơ bản nào cả, anh ta không xứng."
Tất nhiên Phương Hy Văn biết tất cả những thứ này, nhưng thế giới này, là thế giới phân rõ phải trái với anh sao?
Hiển nhiên là không phải.
Nếu thế giới này muốn nói đạo lý thì năm năm này làm gì bọn họ bị ức hiếp chứ.
Trần Hạo Hiên hiểu ý của Phương Hy Văn, anh nói: "Trước khi anh đến thì đã biết công ty Ánh Dương phải giải thể rồi."
Phương Hy Văn không phải kẻ ngốc, cô liều mạng lắc đầu.
Hiển nhiên là không tin.
Từ khi mua biệt thự Đế Vương Cung, cho đến bây giờ Trần Hạo Hiên vẫn luôn nói đây là do nhân vật lớn kia làm.
Nếu thật sự là do nhân vật lớn kia làm, vì sao anh ta lại muốn giúp cô, sao lại không lộ diện chứ?
"Nói thật."
Trong đôi mắt của Phương Hy Văn lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoài nghi.
Trần Hạo Hiên đành phải nói: "Em yên tâm đi đầu tháng sau, tất cả đều sẽ sáng tỏ thôi."
Phương Hy Văn hơi rầu rĩ: "Anh là nói nhân vật lớn kia cũng tới tham gia hôn lễ của chúng ta sao?"
Trần Hạo Hiên không nói chuyện mà ngầm đồng ý: "Có lẽ vậy."
Sức ảnh hưởng của Tiết Thanh rất lớn, trong vòng một giờ anh ta đã bốc hơi khỏi thế giới.
Mặc dù không mở họp báo, nhưng cả thành phố Ninh Hạ đều dâng lên một trận náo động.
Thậm chí nhà họ Hạ cũng bị chấn động.
Hạ Cơ Uyển lướt thấy tin tức này trong điện thoại, ánh mắt cô ta nhíu chặt lại.