Viện trưởng Lý khịt mũi, cười nói: “Ông Trương, tôi kiến nghị anh bây giờ lập tức tự nhận lỗi từ chức, để đảm bảo an toàn đi.”
“Anh có ý gì?”
Viện trưởng Lý lại nói: “Vừa rồi, tôi gặp một người ở cửa bệnh viện. Anh đoán xem, tôi nhìn thấy ai?”
“Hôm nay cho dù Thiên Vương có đến, cũng không thể thay đổi quy tắc.”
Viện trưởng Lý hít sâu một hơi, lồng ngực căng phồng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy hỏi: “Nếu như cậu ta là Thái Cực Hoàng Bào thì sao?”
“Cộp” một tiếng.
Chỉ nghe thấy âm thanh điện thoại rơi xuống đất.
Ông Trương ở bên kia điện thoại hoảng rồi.
Ông Trương vội vàng bò trên đất, nhặt điện thoại lên.
“Anh nói Thái Cực Hoàng Bào Trần Thái Cực sao?”
“Cậu ta ở thành phố Ninh Hạ sao?”
“Hôm nay cậu ta đến Bệnh viện Đông y? Còn đang quản chuyện ở đó?”
Viện trưởng Lý chỉ gật đầu, toàn thân ông Trương đổ mồ hôi co rút, giống Diêm Vương đang nhìn ông ta vậy.
Thái Cực Hoàng Bào Trần Thái Cực là bác sĩ số một thế giới, vua y khoa nhìn thấy cậu ta còn phải sợ.
Cường hào, quyền quý, tài phiệt trên thế giới, ai mà không muốn mạng sống của mình chứ? Đắc tội Thái Cực Hoàng Bào, chẳng khác nào tự cắt đứt mạng sống của mình cả.
Chưa kể, Thiên Đao trong tay Trần Thái Cực, đứng đầu vạn điện.
Ai dám đắc tội?
Ai có thể đắc tội.
Phàm là người có mắt nhìn đều không dám nói một từ không với Thái Cực Hoàng Bào.
“Đổi, đổi.”
“Quy tắc này nhất định phải đổi.”
“Chức vị này của tôi cũng kết thúc rồi. Là tôi hại Đông y thành phố Ninh Hạ năm năm, tôi lập tức nhận lỗi từ chức.”
“Bây giờ tôi sẽ cử chuyên gia đấu thầu mới đến, đảm bảo công bằng công chính.”
Sau khi đổ mồ hôi hột, ông Trương mới để Viện trưởng Lý trả điện thoại cho Phùng Ngọc San.
“Chú Trương, sao rồi?” Phùng Ngọc San vội vàng hỏi.
“Ngọc San, chuyện này chú thật sự không thể giúp cháu được. Đấu thầu của Bệnh viện Đông y năm nay để cho cửa hàng Bách Thảo đi.”
Phùng Ngọc San làm sao chịu lùi bước, lạnh giọng nói: “Chú Trương, chú không giúp cháu? Được thôi, cháu nói chuyện này cho bố nuôi cháu, để bố nuôi cháu đích thân đến xử lý.”
Chú Trương dửng dưng nhún vai.
“Lấy trứng chọi đá.”
Đầu thấu Bệnh viện Đông y Ninh Hạ bắt đầu lại, Phùng Ngọc San biết chuyện này đã bị bại lộ, dựa vào phương án có giá cả vượt qua bình thường gấp mười lần của cô ta, tất nhiên sẽ không được lựa chọn.
Cô ta rời khỏi trước, ra ngoài Bệnh viện Đông y, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lấy điện thoại, Phùng Ngọc San gọi điện thoại cho người đàn ông già của cô ta.
Người đàn ông này tên là Tất Nam Phương, có tài sản hơn trăm tỷ, thực lực vượt trội.
Chỉ các công ty dưới tay, đã có mấy cái rồi.
Mà người đàn ông này, chính là sau hôn lễ Hạ Cơ Uyển giới thiệu cho Phùng Ngọc San.
Cũng bởi vì Hạ Cơ Uyển giới thiệu người đàn ông này, mà Phùng Ngọc San rất biết ơn Hạ Cơ Uyển.
“Bố nuôi, lần này chúng ta không lấy được hợp tác của Bệnh viện Đông y. Tất cả các hợp của Bệnh viện Đông y đều bị Phương Hy Văn lấy mất rồi.”
Bên kia điện thoại, Tất Nam Phương đang ngồi trong phòng khách hút xì gà.
Trong phòng khách vậy mà có người đẹp như mây, mỗi người đều có một sức hút khác nhau.
“Phương Hy Văn? Chính là cái đồ khốn quyến rũ chú rể trong đám cưới mà con thường nhắc đến sao?”
Phùng Ngọc San gật đầu: “Đúng.”
Tất Nam Phương lại hút một ngụm xì gà, phun ra một vòng khói.
“Con yên tâm để bố giải quyết.”
“Bố sẽ để bọn họ biết, thành phố Ninh Hạ nghe theo lời ai.”
“Thuốc hối hận, không phải ai cũng có thể uống được.”