Không ngờ, Trác Văn Quân nghe đến đây vô cùng tức giận, tát một cái vào mặt Phương Bảo Quyên.
“Mày nói cái gì?”
“Mày đang nói cái gì đấy?”
“Mày nói lại cho ông một lần, đây là cái gì?”
Phương Bảo Quyên sợ đến nỗi sắp tiểu ra quần.
Cô ta thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh tức giận của tất cả mọi người Hộ Long Trang ở dưới tầng.
Chẳng lẽ vì mình vứt rác không đúng chỗ sao?
Là bởi vì sợi dây chuyền nát này.
Nhưng sợi dây chuyền nát này có cái gì đáng tức giận đâu chứ.
Phương Bảo Quyên thăm dò hỏi: “Đây không phải là rác sao? Lẽ nào, ngài không phải bởi vì tôi vứt rác lung tung sao?”
Trác Văn Quân đi lên lại tát mạnh một cái nữa.
Không cần biết đúng sai, tiếp tục tát.
Tát xong lại gầm lên: “Vòng cổ Chí Tôn mà mày dám nói là rác rưởi sao?”
Một câu nói cuồn cuộn đáy lòng.
Cả căn phòng bùng nổ.
Không ai nhìn thấy Vòng cổ Chí Tôn, nhưng khi Vòng cổ Chí Tôn đưa ra ngoài, tin tức đã được phát sóng mấy ngày.
Chẳng qua, tin tức này nhanh chóng bị bỏ qua.
Dù sao trong mắt người thường, mấy đời bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với Vòng cổ Chí Tôn cả.
Mà chỉ nói rằng Vòng cổ Chí Tôn đã được truyền ra ngoài, nhưng không hề viết là truyền cho ai.
Vòng cổ này là Vòng cổ Chí Tôn sao?
Sao có thể.
Nhưng người có da, cây có bóng, lời nói của một số người rất đáng giá.
Loại người như Trác Văn Quân, sao có thể nhìn nhầm được.
Chẳng trách, chẳng trách lầu Vọng Nguyệt lại bị bao vây.
Chẳng trách, người của Hộ Long Trang nhìn thấy vòng cổ, lập tức thổi còi, không có chút do dự nào.
Phương Bảo Quyên sợ đến nỗi tiểu ra quần rồi.
Thứ cô ta ném là Vòng cổ Chí Tôn?
Vậy thân phận của Trần Hạo Hiên không phải còn cao hơn trời sao?
Trác Văn Quân nói xong, giơ dây chuyền trên tay lên, hỏi: “Dây chuyền này là của ai?”
Bên cạnh Phương Hy Văn vẫn đang vô cùng ngạc nhiên.
Cô nằm mơ cũng không ngờ, món quà Trần Hạo Hiên tặng mình lại quý trọng như vậy.
Cô vội vàng trả lời: “Ông Trác, là của tôi.”
Trác Văn Quân đi qua, tức giận nói: “Thưa cô, cô có thể có Vòng cổ Chí Tôn, là vinh hạnh cao nhất của cô. Nhưng đồng thời, cô thân là chủ của Vòng cổ Chí Tôn, cũng nên có trách nhiệm bảo vệ Vòng cổ Chí Tôn cho tốt.”
Trác Văn Quân vừa nói xong, ngẩng đầu lên nhìn, cơ thể chấn động.
Người ở trước mặt ông ta, giống như núi cao, giống như mặt trời. Người khác không nhận ra, ông ta còn không thể nhận ra sao?
Đây chính là người đứng đầu Bắc Giới.
Vòng cổ Chí Tôn vậy mà được trao cho cậu ta.
Vậy thì thật sự xứng đáng với tên gọi của nó rồi.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi mình ngu xuẩn thế nào, vậy mà lại dạy dỗ vợ cậu ta ở trước mặt nhân vật này.
Trác Văn Quân đang định quỳ xuống, Trần Hạo Hiên đã cắt ngang trước: “Tất nhiên Phương Hy Văn có thể bảo quản tốt, nhưng chuyện hôm nay, không trách cô ấy.”
Trần Hạo Hiên không trách, Trác Văn Quân nào dám.
Ông ta lập tức thu hồi lại lời vừa rồi, cười nói: “Là tôi nhiều lời.”
Sau đó, ông ta quay đầu tức giận nhìn tất cả người nhà họ Phương.
“Các người đã biết tội chưa?”
Tất cả người nhà họ Phương, đều lần lượt quỳ xuống.
Trác Văn Quân không cảm xúc quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Trần Hạo Hiên nhàn nhã ngồi trên bàn, nhấp một ngụm trà, dường như mọi thứ không liên quan gì đến anh vậy.
Mặc dù người nhà họ Phương không tin, nhưng cũng nhìn thấy thái độ của Trác Văn Quân với Trần Hạo Hiên.
Phương Bảo Quyên vội vàng bò qua nói: “Trần Hạo Hiên, rốt cuộc anh có thân phận gì? Sao anh không trực tiếp nói với tôi chứ? Thật là... Tôi cũng không biết đây là Vòng cổ Chí Tôn.”
Đến cả bà cụ Phương cũng từ từ bò qua, nhỏ giọng nói: “Trần Hạo Hiên, rốt cuộc cậu là ai? Nói với ông Trác một tiếng, nếu không, nhà họ Phương chúng tôi sẽ xong mất.”
Sỉ nhục Vòng cổ Chí Tôn sẽ bị tịch thu tài sản, giết cả nhà đấy.
Trần Hạo Hiên nhấp một ngụm trà, mặt không cảm xúc.
“Liên quan gì đến tôi?”
Bà cụ Phương sốt ruột rồi, bà ta vội vàng quay đầu nói với Phương Bảo Quyên: “Còn không mau làm theo lời Trần Hạo Hiên nói đi.”