Chỉ cần con gái được bình an, cô sẵn lòng làm bất cứ điều gì.
Khi Hạ Cơ Uyển nghe thấy vậy, sự vui sướng từ tận trong đáy lòng lộ rõ trên khuôn mặt.
'Bốp'!
Một tiếng vang thật lớn.
Hạ Cơ Uyển lại tát vào mặt Phương Hy Văn một lần nữa, chửi rủa: "Phương Hy Văn, cô muốn tôi tha thứ cho cô sao? Không thể nào!”
Trước khi đến đây, Hạ Cơ Uyển đã nói với Phương Hy Văn rồi.
Muốn để cô ta ra tay thì có một điều kiện.
Cô phải tự mình quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người.
Ở ngay trước mặt giới truyền thông, tự mình quỳ xuống.
Đôi mắt của Phương Hy Văn từ từ nhắm lại, như thể cô đã chấp nhận sự sắp đặt của số phận.
Cô lại nói: "Tổng giám đốc Hạ... Thật sự xin lỗi, là do tôi quá thấp kém. Phương Hy Văn này sẵn sàng quỳ gối trước cổng trang viên Vạn Nam cho tới khi cô tha thứ cho tôi.”
Hạ Cơ Uyển căn bản không thèm liếc nhìn Phương Hy Văn lấy một lần.
Cô ta trở nên kiêu ngạo, giẫm đạp lên Phương Hy Văn trong bùn đất.
"Tùy cô, muốn quỳ thì cứ việc quỳ nhưng chó ngoan không cản đường, đừng có chặn trước cửa trang viên Vạn Nam của tôi.”
"Này, bên kia là chỗ tôi từng nuôi chó của mình. Cô đến đó rồi quỳ xuống đi.”
Hạ Cơ Uyển chỉ vào một cái chuồng chó ở đằng xa.
Mọi người bật cười lớn lên ‘ha ha’.
Trước đây, hai người là bạn thân nhất của nhau.
Năm đó, dù về vóc dáng, khuôn mặt hay là địa vị thì Hạ Cơ Uyển đều kém xa cô chủ nhà họ Phương, Phương Hy Văn.
Bây giờ, sông có khúc người có lúc.
Chênh lệch giữa hai người đã quá lớn.
Phương Hy Văn nhìn chuồng chó ở bên kia, từ lâu cô đã biết rằng Hạ Cơ Uyển sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Cô vô tri vô giác, bước về phía chuồng chó.
Trong tâm trí chỉ hiện lên dáng vẻ đáng yêu của cô con gái nhỏ.
Hạt Tiêu sẽ vẫn lớn lên nữa, đường đời tương lai của cô bé còn rất dài.
Chỉ có điều, trên lưng cô bé phải gánh theo mẹ mình, là người bị toàn bộ thành phố Ninh Hạ này khinh bỉ, là người phụ nữ bị bêu danh không biết xấu hổ.
"Mẹ yêu con, mặc kệ mẹ có bị mắng chửi như thế nào, miễn là còn có thể nhìn con trưởng thành, mẹ chẳng quan tâm gì nữa cả.”
Nơi đáy lòng, Phương Hy Văn gào thét.
Bỗng nhiên, hai chân Phương Hy Văn cong lại, quỳ xuống đất.
Tại đây, bao nhiêu là tiếng cười liên tục vang lên.
Những vui buồn của con người chưa bao giờ là của chung.
Hiện giờ, bọn họ sẽ chỉ tàn nhẫn chế giễu Phương Hy Văn.
Thế nhưng vào lúc này, có một người vội vã chạy tới.
Anh chỉ sợ sẽ đến chậm một giây.
Đó là Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên bước tới bên ngoài trang viên Vạn Nam, nắm lấy cánh tay của Phương Hy Văn, không cho Phương Hy Văn quỳ xuống.
Anh ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng.
Đôi mắt như có thần.
Năm năm rồi, cuối cùng anh cũng gặp lại Hạ Cơ Uyển.
Kể từ khi hôn ước bị giải trừ, Hạ Cơ Uyển đã không còn là vợ sắp cưới của anh nữa.
Mà Phương Hy Văn mới chính là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh, là nữ hoàng.
Không ai được phép bắt nạt Phương Hy Văn.
Sự xuất hiện của Trần Hạo Hiên khiến Hạ Cơ Uyển bất ngờ.
Anh bước thẳng đến, kéo lấy tay của Hạ Cơ Uyển.
Sau đó, đẩy cánh cửa của tập đoàn Vạn Nam ra.
Tiếng huyên náo, sôi nổi ở tập đoàn Vạn Nam chợt im bặt.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Trần Hạo Hiên.
"Đây không phải là chồng sắp cưới trước đây của Hạ Cơ Uyển hay sao?”
"Anh ta đến đây làm gì?”
"Có phải vào đúng ngày tập đoàn Vạn Nam được đưa ra thị trường, con chó cũng đến lấy một phần canh không?”
Chỉ có Hạ Cơ Uyển nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên thật sâu.
Cô ta nhìn thấy được trong ánh mắt của Trần Hạo Hiên là lửa giận vô tận.
Dường như, anh đã biết rõ chuyện xảy ra trong vòng năm năm qua.
“Tại sao anh lại tới đây?” Hạ Cơ Uyển lớn tiếng hỏi.
Cỗ quan tài mà Trần Hạo Hiên đang khiêng trên vai ‘ầm ầm’ đập xuống mặt đất, anh cất lời: "Tôi đến đây để đón người phụ nữ của tôi. Đồng thời, nhân lúc các phóng viên đều đang ở đây, tôi sẽ cho họ thấy rõ ràng xem lòng dạ của Hạ Cơ Uyển cô rốt cuộc như loài bọ cạp, độc địa tới mức nào!”
"Muốn bắt người phụ nữ của tôi quỳ xuống vì cô ư? Cô không xứng đâu!”