Hồng Thanh Vũ kề sát bên tai Trần Hạo Hiên nhỏ giọng nói. Không thể không nói, Hồng Thanh Vũ làm việc rất hợp tâm ý của anh. Anh không nghĩ tới, vậy mà nhà họ Nhan lại có chỗ dựa như vậy.
“Tôi vô cùng chờ mong, chỉ mong ngày đó nhà họ Nhan sẽ không khiến tôi thất vọng mà thôi.” Khóe miệng Trần Hạo Hiên lộ ra ý cười.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Phương Hy Văn đi tới bên cạnh Trần Hạo Hiên.
Cô lo lắng hỏi: “Trần Hạo Hiên, thế lực nhà họ Nhan khổng lồ như vậy, Nhan Viễn Lương chết rồi, bọn họ sẽ không tới báo thù anh đó chứ?”
Trần Hạo Hiên lắc đầu. Đương nhiên là không rồi.
Vị tướng quân của nhà họ Nhan kia ở Tây Giới thì ít gì cũng là cấp bậc Chiến Tướng, Chiến Vương, thậm chí có lẽ còn là Chiến Thần. Nếu như ra tay sớm quá thì chẳng phải họ sẽ không cảm thấy hạnh phúc sao?
Vì không để cho Phương Hy Văn nghi ngờ, Trần Hạo Hiên vẫn nói: “Không đâu, Lục Thiên Huyền đã giết chết con trai ông ta, bọn họ muốn trả thù chúng ta, vậy không phải là không thèm cho Lục Thiên Huyền mặt mũi hay sao?”
Trong mơ hồ Phương Hy Văn vẫn đoán được chút ít. Cùng ngày hôn lễ bọn họ, Lục Thiên Huyền có đi ngang qua. Bây giờ, Lục Thiên Huyền lại tới giúp bọn họ. Ngẫm lại, Lục Thiên Huyền bị Trần Hạo Hiên dẫn tới vì chuyện Mũi tên xuyên mây giả thôi.
Anh sẽ từ bỏ ý đồ của mình sao?
“Em vẫn luôn thấy có chuyện gì đó không thích hợp, Trần Hạo Hiên, rột cuộc thì anh có chuyện gì giấu diếm em.” Phương Hy Văn lạnh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hạo Hiên, không cho anh có đường chạy thoát.
Trần Hạo Hiên thấy thế hình như cảm thấy không thể giấu diếm được nữa rồi. Ngay vào lúc này, đột nhiên Thẩm Mộng Thần đi ra.
“Phương Hy Văn, đêm nay, người một nhà các cậu ở lại chỗ này đi.”
Phương Hy Văn có thể ở lại nhà Thẩm thì tất nhiên cô sẽ rất vui mừng, nói: “Được, đúng lúc chúng ta đã rất lâu rồi không có trò chuyện với nhau, đêm nay thức trắng đêm trò chuyện cho sướng nha.”
Thẩm Mộng Thần lại tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Ai muốn nói chuyện phiếm với cậu cơ chứ, cậu cũng có người đàn ông của mình, cũng không phải là cô gái nhỏ nữa, phục vụ người đàn ông của cậu cho tốt đi.”
Phương Hy Văn nắm nắm đôi bàn tay mịn màng như ngọc của mình lại: “Tôi đánh cô giờ đó, cô có tin không hả?”
Thẩm Mộng Thần hừ một tiếng: “Tôi mà phải sợ cô hả?”
Ai biết được, Phương Hy Văn lại đánh một cái lên người Thẩm Mộng Thần.
“Cô... Cô thật sự đánh tôi sao.” Thẩm Mộng Thần giậm chân, cũng không thật sự nổi giận.
Sau khi chuẩn bị phòng xong xuôi, Thẩm Mộng Thần dẫn Phương Hy Văn đi vào phòng, nói: “Phương Hy Văn, hôm nay nhà chúng tôi bị nhà họ Nhan phá huỷ quá nghiêm trọng rồi. Bây giờ chỉ còn căn phòng này và một căn phòng dành cho trẻ em thôi. Cho nên tớ cũng không để cậu chọn, mà trực tiếp sắp xếp cho cậu căn này luôn.”
Phương Hy Văn sửng sốt, cô và Trần Hạo Hiên lại chỉ có một phòng thôi sao?
Thẩm Mộng Thần cảm thấy kỳ quái hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Hả? Không có, không có gì.” Phương Hy Văn không nói cho Thẩm Mộng Thần biết, cô và Trần Hạo Hiên thực ra không phải chân chính ở bên nhau.
Lúc này mà nói cho Thẩm Mộng Thần biết thì cũng không thích hợp. Cô đành phải giả bộ như không có việc gì xảy ra vậy.
Hạt Tiêu thấy thế cũng vỗ tay reo hò: “Đương nhiên không có việc gì rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi nha. Hạt Tiêu muốn ở trong phòng trẻ em, còn bố và mẹ ngủ sớm đi nhé ạ. Chúc mọi người ngủ ngon.”
Hạt Tiêu nói xong thì ôm Thẩm Mộng Thần vừa ôm theo gấu đồ chơi, đi thẳng tới phòng dành cho trẻ em của mình.
“Con nhóc này.” Phương Hy Văn thở phì phò nói với bé Hạt Tiêu. Hạt Tiêu đã chạy ra bên ngoài rồi.
Phương Hy Văn trở lại nhìn phòng thì thấy Trần Hạo Hiên, gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ. Gần đây Trần Hạo Hiên luôn ở trong phòng của mình, nhưng hai người đều chia giường mà ngủ.
Trước đó, quan hệ của hai người rất lạnh nhạt, Trần Hạo Hiên ở trong mắt Trần Hạo Hiên chỉ là bố của Hạt Tiêu mà thôi. Bây giờ không giống vậy nữa, cô đã đồng ý với lời cầu hôn của Trần Hạo Hiên rồi.
“Em đi tắm trước.” Phương Hy Văn cầm quần áo lên, chuẩn bị đi thay quần áo ngủ.
“Xoay đầu qua chỗ khác đi, em muốn thay quần áo, anh không biết sao?”
Thấy Trần Hạo Hiên vẫn không chịu quay đầu đi, Phương Hy Văn nhỏ giọng trách cứ.
Trần Hạo Hiên ngẩn người: “Em như vậy là muốn né tránh anh à?”