Hơn một nghìn toà Phong Hỏa Đài đồng loạt sáng lên, đêm tối sáng như ban ngày!
Toàn bộ núi rác đều bị chiếu sáng.
Khi Vua giận dữ thì ngay cả bầu trời đều phải run rẩy, ngay cả đêm tối đều phải rút lui.
Tất cả mọi người của nhà họ Đổng đều người nọ nhìn người kia, sắc mặt u ám, vẻ mặt dại ra.
Gió lửa đầy trời.
Răng Nanh nằm trên mặt đất, gã ôm cánh tay bị đánh nát hỏi Đổng Quân Ngôn: "Đại ca, chuyện này. . . chuyện gì thế này?"
Họ ở thành phố Ninh Hạ đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy Phong Hỏa Đài sáng lên cả, ngay cả Đổng Quân Ngôn cũng chưa từng thấy.
Đổng Quân Ngôn rất chấn động, Phong Hỏa Đài chiếu sáng cả đêm tối ư?
Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách Tuần Thiên Các của thành phố Ninh Hạ, Triệu Tuấn Khang.
Vừa có người nghe máy thì Đổng Quân Ngôn đã lập tức chất vấn: "A lô, Triệu Tuấn Khang. Phong Hỏa Đài trong thành phố Ninh Hạ có chuyện gì thế này?"
Đối phó một tổ chức Hắc Ảnh Đàm của ông ta cũng nào cần đến mức phải đốt Phong Hỏa Đài cơ chứ?
Lúc này Triệu Tuấn Khang đã nhận được mệnh lệnh: giờ khắc này, toàn bộ nhân viên phụ trách bảo vệ thành phố Ninh Hạ đều phải đóng giữ núi rác, cho dù trời có sập xuống cũng không được dời đi nửa bước.
Phía dưới núi rác đã bị phong tỏa chặt chẽ.
Triệu Tuấn Khang lạnh lùng nói: "Đổng Quân Ngôn, ông buông tay đi. Nếu bây giờ ông giao những việc này cho chúng tôi xử lý thì còn có cơ hội."
Đổng Quân Ngôn nhếch mép cười, cực kì kiêu căng khó thuần.
Ông ta cười ha hả nói: "Triệu Tuấn Khang, anh đốt lửa trên Phong Hỏa Đài để dọa ông đây đấy hả? Ông đây là bị dọa từ nhỏ đến lớn hay sao? Chuyện của con trai tôi thì chính tôi sẽ giải quyết."
Triệu Tuấn Khang trách mắng: "Đổng Quân Ngôn, ông điên rồi. Ông có biết là tối nay thành phố Ninh Hạ này sắp trở trời rồi hay không hả?"
Triệu Tuấn Khang ở Tuần Thiên Các nhiều năm như thế mà mới lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hùng vĩ, đồ sộ.
Con gái của anh bị hại thì anh sẽ đốt sáng toàn bộ Phong Hỏa Đài.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Phong Hỏa Đài, vô số người đang đi tới thành phố Ninh Hạ.
Đổng Quân Ngôn nhếch mép cười, hoàn toàn không có vẻ sợ sệt, ông ta nói: "Triệu Tuấn Khang, đúng là tối nay thành phố Ninh Hạ là sắp trở trời thật. Có điều, bầu trời này là do Hắc Ảnh Đàm của tôi thay đổi."
Nói xong, Đổng Quân Ngôn cúp điện thoại.
Sự kiên trì của ông ta đã hoàn toàn biến mất, ông ta chỉ vào Trần Hạo Hiên nói: "Trần Hạo Hiên, tôi đã đáp ứng cho anh nhiều thêm mấy tiếng. Có điều bây giờ tôi đã thay đổi ý kiến rồi."
Sau đó ông ta quay về phía người của nhà họ Đổng và người của Hắc Ảnh Đàm rồi hét lên một tiếng: "Các anh em, hôm nay Thánh Chiến! Báo thù cho con trai tôi, Đổng Anh Duy!"
"Vì Hắc Ảnh Đàm bắt đầu lại một lần nữa, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng!"
Tất cả người của nhà họ Đổng giơ tay lên.
Tất cả người của Hắc Ảnh Đàm giơ tay lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng hô che trời.
Họ hoàn toàn không nhìn đầy trời gió lửa này.
Dù sao, Phong Hỏa Đài thắp sáng là có chiến tranh.
Hơn một nghìn toà Phong Hỏa Đài sẽ đốt cháy chỉ vì một thằng lính quèn trở về từ Bắc Giới ư?
Không thể nào!
Tiếng hô kéo dài liên tục, người của nhà họ Đổng chen chúc lao về phía Trần Hạo Hiên.
Một mình Trần Hạo Hiên đứng trên núi rác, hiên ngang lẫm liệt.
Anh không lùi mà tiến tới, chậm rãi đi về phía cần trục tháp.
Lúc này, trên cần trục tháp đang treo Thái Cực Hoàng Bào.
Đổng Quân Ngôn cho rằng Trần Hạo Hiên biết mình sắp chết nên muốn ăn mặc trịnh trọng một chút trước khi chết.
Ông ta cười nhạo nói: "Trần Hạo Hiên, đã qua hai tiếng đồng hồ rồi, đến một người mà anh cũng không gọi tới được. Bây giờ anh mặc vào cái áo choàng rách này là muốn làm áo liệm sao?"
Áo choàng rách ư?
Hồng Thanh Vũ ôm Hạt Tiêu đã quỳ thẳng xuống mặt đất rồi.
Thấy Thái Cực Hoàng Bào như thấy vua.
Địa vị của Thái Cực Hoàng Bào ở Bắc Giới là được máu tươi nhuộm ra tới.
Cho dù là Chiến thần Bắc Giới, cho dù là chỉ huy của Tỉnh Tâm Hợp, cho dù là người đứng đầu Long Hoa thì khi nhìn thấy Thái Cực Hoàng Bào cũng phải ngả mũ cung kính.
Trần Hạo Hiên mặc Thái Cực Hoàng Bào, hơn nữa còn là mặt màu đen.
Thiên tai sắp tới rồi!
Tai họa sắp đến rồi!
Ai trong nhà họ Đổng cũng không gánh vác nổi đâu.
Lúc này, dưới núi rác, Triệu Tuấn Khang đã đi qua hiện trường hoàn toàn bị phong tỏa, anh ta đang chuẩn bị tiến vào núi rác.
Phía bên ngoài, rốt cuộc Tây Vương cũng đã tới.
Ông ta mồ hôi nhễ nhại, đến ô cũng không che.
Triệu Tuấn Khang nhìn thấy Tây Vương đến thì vội vàng chạy tới, anh ta nói: "Tây Vương, không thể lên núi được. Trên núi nguy hiểm lắm. . ."
Tây Vương nhận lệnh từ Tỉnh Tâm Hợp, ông ta không sợ nguy hiểm, nhưng ông ta biết nguy hiểm không phải Trần Hạo Hiên mà là những kẻ đáng chết của nhà họ Đổng kia.
Mục đích ông ta tới đây lúc này chỉ vì không cho bất cứ kẻ nào gây trở ngại cho Trần Hạo Hiên mà thôi.
Tây Vương vỗ vai Triệu Tuấn Khang rồi nói: "Triệu Tuấn Khang, phong tỏa bên ngoài chặt vào."
Triệu Tuấn Khang nhìn Tây Vương một mình lên núi thì run rẩy nói: "Tây Vương. . . Chúng ta không ra tay với người nhà họ Đổng ư? Ngài đã nói là tối nay thành phố Ninh Hạ sắp trở trời, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn người nhà họ Đổng cứ muốn làm gì thì làm như vậy ư? Đây là thành phố Ninh Hạ, không phải thế giới của nhà họ Đổng."
Tây Vương đang chuẩn bị giải thích thì mắt ông ta nhìn thấy Thái Cực Hoàng Bào phấp phới phía trên cần trục tháp trên núi rác.
Không cần giải thích nữa rồi, thậm chí đến ông ta cũng không cần lên núi nữa rồi.
Tây Vương chỉ vào cần trục tháp phía trên núi rác rồi nói với Triệu Tuấn Khang: "Trở trời mà tôi nói không phải là nhà họ Đổng khiến thành phố Ninh Hạ trở trời đâu."
Triệu Tuấn Khang kinh ngạc.
Anh ta nhìn sang theo ánh mắt của Tây Vương rồi cảm thấy linh hồn của mình như đang run rẩy.
Anh ta nghe nói danh tiếng Thái Cực Hoàng Bào ở Bắc Giới đã lâu! Uy phong chấn động toàn bộ Ngoại Vực.
Đến hôm nay anh ta mới được thấy tận mắt!
Người mặc Thái Cực Hoàng Bào kia đang đứng sừng sững bên trên cần trục tháp.
Hôm nay còn có thể không trở trời hay sao?
Nhà họ Đổng kêu gọi hơn một nghìn người trong nhà họ Đổng, mấy nghìn người của Hắc Ảnh Đàm, thậm chí còn có rất nhiều kẻ trước đây phụ thuộc Hắc Ảnh Đàm đang lao tới từ tất cả các thành phố ở gần tỉnh Hà Bảo.
Toàn bộ giao thông ở tỉnh Hà Bảo đều ùn tắc, một giọt nước cũng không chảy lọt qua được.
Đổng Quân Ngôn mạnh nhưng Thái Cực Hoàng Bào còn mạnh hơn.
Giun dế thì không thể so sánh với bầu trời được.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên Thái Cực Hoàng Bào sử dụng mặt màu đen đó!
Đây chính là Thiên Đao, đây chính là sức mạnh của người đứng đầu Thiên Đao!
Hôm nay, tất cả những người đã từng được Thái Cực Hoàng Bào cứu trị người đều lao đến thành phố Ninh Hạ.
Giúp anh giết người!
Tây Vương còn chưa kịp lên núi thì nhận được cuộc gọi của lão Bàng ở Tỉnh Tâm Hợp.
Giọng điệu của lão Bàng rất sốt ruột, ông ấy vốn là người trên chiến trường cũng sẽ không luống cuống hoảng hốt, vậy mà giờ khắc này lại căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa.
"Tây Vương, tình hình bên anh thế nào rồi?"
Tây Vương vội vàng nói: "Lão Bàng à, tôi vừa tới núi rác, làm sao thế?"
Lão Bàng nói chuyện mà không kịp thở, lúc này đến người có địa vị đứng đầu như ông ấy cũng cảm thấy hoảng sợ.
"Loạn rồi, loạn cả rồi!"
Lão Bàng nhìn bản đồ thế giới trên màn ảnh trước mắt, trên tấm bản đồ thế giới này có vô số điểm đỏ.
Mỗi điểm đỏ đó đều đại diện cho một đối tượng nguy hiểm bị chính phủ cao tầng Tỉnh Tâm Hợp đánh dấu thành cấp bậc SSS.
Chỉ một người trong số những người này xuất hiện là đã có thể giết sạch cả một thành phố, nhưng lúc này tất cả họ lại đồng loạt hành động.
Trong phạm vi toàn thế giới đều xuất hiện tình huống vé đi về thành phố Ninh Hạ có tiền cũng không mua được.
Vô số máy bay tư nhân bị bao trọn.
Khi vừa bắt đầu, những điểm đỏ phân tán ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ các điểm đỏ này đã bắt đầu chậm rãi nối thành một đường thẳng.
Mục tiêu cuối cùng của tất cả những đường thẳng này chỉ có một: thành phố Ninh Hạ, núi rác.
Tối nay, thành phố Ninh Hạ sẽ có một trận chiến đấu cực kì kịch liệt.
Họ sẽ đòi lại công bằng cho con gái của Trần Hạo Hiên, đòi lại công bằng cho nỗi oan ức mà Phương Hy Văn phải chịu đựng trong năm năm qua.
Phía dưới cần trục tháp, Đổng Quân Ngôn nhìn thấy Trần Hạo Hiên mặc vào Thái Cực Hoàng Bào.
Ông ta vừa kiêu căng vừa tức giận.
"Dùng súng bắn nó xuống cho tao! Những người còn lại bắt con gái nó tới đây! Con rùa đen rút đầu này, có bản lĩnh thì mày cứ đứng trên cần trục tháp đi! Ông đây sẽ đánh chết con gái mày, cho mày biết đắc tội với Đổng Quân Ngôn tao sẽ có kết cục gì."
Đổng Quân Ngôn nói xong một câu thì mấy trăm khẩu súng của Hắc Ảnh Đàm đồng loạt lên đạn.
Tất cả nòng súng đều chỉ vào Trần Hạo Hiên.
Đổng Quân Ngôn lạnh lùng quát lớn: "Trần Hạo Hiên, con gái mày đã nói năm năm rồi. Nó nói mày là anh hùng, nói chỉ cần sửa được điện thoại di động là bố nó sẽ trở về. Tao nghe Hạ Cơ Uyển nói, con đàn bà Phương Hy Văn không biết xấu hổ kia còn muốn cầu xin cô ấy khuyên nhủ Đổng Gia giúp kìa. Ha ha, Đổng Gia sẽ không cho cô ta cơ hội đâu. . ."
"Suốt cả đêm, ngay cả một người mà mày cũng không gọi tới được!"
"Đồ vô dụng, mày còn không có cơ hội để trở thành đối thủ của Đổng Quân Ngôn tao đâu."
Ngàn cân treo sợi tóc.
Trần Hạo Hiên phủ thêm Thái Cực Hoàng Bào.
Bầu trời bỗng nhiên nổ tung, một tia sét "ầm ầm" đánh xuống.
Đổng Quân Ngôn không đứng thẳng được, ông ta vịn vào người bên cạnh rồi la lớn: "Làm sao, xảy ra chuyện gì thế này? Động đất à? Sao bầu trời lại đang lay động thế này?"
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng bắt đầu có những tia sáng nhỏ sáng lên, ánh sáng đó dần dần tản ra, đêm tối sáng rực.
Vô số người đồng thời xuất hiện phía trên núi rác.
Người đã đến rồi!
Trần Hạo Hiên chậm rãi đi xuống từ cần trục tháp, bước chân mạnh mẽ uy nghiêm.
Trần Hạo Hiên lửa giận phun trào đi tới trước mặt Đổng Quân Ngôn.
"Người của tôi đã tới rồi!"
"Đổng Quân Ngôn, ông đã chuẩn bị chịu đựng lửa giận của tôi chưa?"