Đối với Trần Hạo Hiên mà nói thời gian từng giây từng phút đều vô cùng quan trọng.
Ngô Lan Hương đã nói, cứ cách mười phút cô ta sẽ khiến cho trên người của Phương Hy Văn có nhiều thêm một vết thương.
Cô ta dám.
Hồng Thanh Vũ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tất cả người trong Mãnh Long Điện đều là kẻ bại hoại.
Nhiều năm trước, Thiên Đao huyết tẩy Ngoại Vực.
Vô số người giao du ở vùng đất đen tối nhất đều bị Thiên Đao dọn dẹp sạch từ Ngoại Vực chạy ra ngoài.
Trong lòng những người này hận Thiên Đao đến mức nào không cần nói cũng biết.
Bây giờ biết được Hạt Tiêu là con gái của Trần Hạo Hiên, hậu quả khó mà lường được.
Hồng Thanh Vũ vội vàng lái xe qua đó.
Lúc này Trần Hạo Hiên gọi một cuộc điện thoại.
Người ở đầu bên kia điện thoại nhận được cú điện thoại này thì rất kích động nhưng cũng tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Trần Gia, không phải vẫn chưa đến thời gian sao?”
Trần Hạo Hiên không quan tâm chút nào.
“Lập tức đến phía bắc tỉnh Hà Bảo.”
“Thông báo cho tất cả mọi người, càng nhanh càng tốt.”
“Nhanh nhanh nhanh.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không dám hỏi thêm bất cứ câu nào cả quay đầu lại nhìn đám người trước mặt rồi hét lớn: “Trần Gia có lệnh, bây giờ lập tức xuất phát.”
“Tiến về phía bắc tỉnh Hà Bảo.”
“Nhanh lên.”
Vô số người ở trong thành phố Ninh Hạ chen chúc nhau ra ngoài.
Trong phút chốc, tất cả đều đi về phía bắc tỉnh Hà Bảo.
Lúc này Mãnh Long Điện ở phía bắc tỉnh Hà Bảo.
Phương Hy Văn đã bị tra tấn hết mấy lần, tóc tai cô lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt hoàn toàn không có chút màu máu nào.
Nhưng Ngô Lan Hương không nghĩ sẽ buông tha cho cô, cô ta đi qua nâng đầu của cô lên.
“Phương Hy Văn, cô không chịu được nữa rồi sao?”
“Bây giờ mới đến được chỗ nào chứ?”
“Cô đừng có giả chết với tôi, tôi cho cô năm giây, nếu trong vòng năm giây cô không mở mắt ra thì tôi sẽ tàn nhẫn rạch một dao lên trên mặt con gái của cô. Tôi muốn để cho tất cả mọi người từ già đến trẻ đều bảo con nhỏ đó là đồ xấu xí.”
Phương Hy Văn nghe thấy vậy thì thật sự chậm rãi mở mắt ra.
“Đừng mà, Ngô Lan Hương.”
“Có gì thì cứ nhằm vào tôi, cầu xin cô.”
“Ngô Lan Hương, đúng sai gì đều do một mình tôi làm.”
Cánh tay của Phương Hy Văn yếu ớt bắt lấy Ngô Lan Hương.
Cô không ngừng lắc đầu.
“Tôi xin cô, giết tôi đi rồi tha cho con gái của tôi.”
“Ngô Lan Hương, xem như tôi cầu xin cô.”
Trong mắt của Ngô Lan Hương không có chút thương hại nào, cô ta lại tát thêm một cái nữa: “Con khốn, bây giờ cô giả vờ đáng thương cái gì chứ. Lúc đầu tôi có thể buông tha cho cô, chỉ cần cô không cử hành hôn lễ và rạch một đường trên mặt của mình là được.”
“Điều kiện đơn giản như vậy mà cô không đồng ý.”
“Rồi còn dám bảo người đàn ông của cô tới tìm tôi gây phiền phức. Ha ha, có phải cô cho rằng thứ rác rưởi kia thật sự có bản lĩnh không? Cô nhìn thời gian một chút đi, chỉ sợ là anh ta đã chạy mất rồi.”
Phương Hy Văn không dám nói lời nào, nhưng Hạt Tiêu lại lớn tiếng nói: “Không phải đâu. Bố tôi sẽ không bỏ chạy, nhất định bố tôi sẽ đến.”
“Cô chờ mà xem, chờ khi bố tôi đến sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Ngô Lan Hương thờ ơ xoay người, một bàn tay tát vào mặt của Hạt Tiêu.
“Ồn ào.”
“Anh ta dám đến sao? Nơi này là mồ chôn của Thiên Đao.”
“Anh ta dùng cái gì để hứng chịu Mãnh Long Điện và lửa giận của tôi.”
Ngô Lan Hương vừa mới nói dứt lời.
Ở ngoài cửa một tràng tiếng nổ ầm ầm của động cơ xe ô tô truyền đến.
Tốc độ kia lao vút như hoàn toàn không phải đang chạy trên đường núi, không muốn đến trễ dù chỉ một giây.
Là Trần Hạo Hiên.
Anh đi đến bên ngoài Mãnh Long Điện, không có thời gian để phanh lại mà trực tiếp lái xe xông vào.
Một chiếc xe việt dã tông vào cửa đến nát bét, Trần Hạo Hiên nhảy xuống từ trên xe việt dã.