Thần Y Độc Phi

Chương 376: Kẻ nào ở bên kia



Nàng vô ý ở lại lâu trong Thư Nhã viện, tuy lão thái vẫn có tâm tư lôi kéo nàng tiếp tục nói chuyện, nhưng Phượng Vũ Hoành lại nhanh trí ném câu: “Tôn nữ còn phải trở về chuẩn bị một chút để cầu phúc cho phụ thân.” Câu nói này giúp nàng thoát thân thành công.

Sau khi quay trở lại Đồng Sinh Hiên, nàng lập tức nói với Vong Xuyên: “Từ ngày mai, phủ Huyện chủ đóng cửa từ chối tiếp khách trong bảy ngày. Bất kể ai, nhất là người Phượng phủ nhất quyến không cho vào.”

'Vong Xuyên cũng không hỏi vì sao, chỉ trả lời: “Nô tỳ sẽ phân phó, tiểu thư yên tâm.”

Phượng Vũ Hoành không nói thêm nữa, liền đi vào dược thất.

Đêm đó, lão thái thái tại Phật đường tụng kinh, vì bệnh lưng không tiện, liền dứt khoác dời ghế ngồi đối diện bàn thờ Phật.

Sau khi vòng hạt châu ngọc bích trong tay chuyển xoay mười lăm vòng, thì âm thanh vang đến làm bất chợt ngừng lại, quay đầu hỏi Triệu ma ma: “Sao ta lại nghe bên ngoài có tiếng gì đó?” 

Triệu ma ma bất đắc dĩ nói: “Là Tứ tiểu thư cùng Hàn di nương đang nghe kịch, mời đoàn kịch diễn luôn ở Quan Mai viên.”

“Gái gì?” Lão thái thái kinh hãi: “Nghe kịch? Sao bọn chúng có thể phạm thượng như thế được?”

Triệu ma ma than nhẹ một tiếng: “Nghe nói An di nương phái người qua khuyên bảo nhưng lại bị mắng trở. về, Tứ tiểu thư nói lão gia đi công vụ, không phải đi đưa mệnh, trong phủ cứ để không khí nặng nề như thế không may mắn.”

Lão thái thái ngẩn ra, tự mình suy nghĩ trong chốc lát cũng gật đầu: “Nói cũng có lý lắm, Phượng Cẩn Nguyên chẳng qua là ở bên ngoài bôn ba, chúng ta cũng không thể phạm ky húy. Chẳng qua...” Lão thái thái suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai là mười lăm ah?”

Triệu ma ma đáp: “Vâng.”

“Thông báo cho mọi người, từ nay về sau, mùng một và mười lăm, tất cả đều phải ăn chay, cho tới khi Phượng Cẩn Nguyên quay về.”

Quan Mai viên hát hí khúc, không chỉ làm lão thái thái tâm phiền ý loạn, cũng làm trong lòng của Kim Trân buồn bực.

Lúc này, nàng đang dựa vào cạnh cửa viện, giống như ngày thường nhìn ra bên ngoài. Trước đây, mỗi lần thấy nàng đứng chờ như thế, Phượng Cẩn Nguyên sẽ đến nói: “Trời rất lạnh, ngươi đứng ở đây làm gì?”, thì nàng sẽ làm nũng đáp: “Lão gia đến đây thiếp không thấy lạnh nữa.” Hôm qua nàng có thể không đợi Phượng Cẩn Nguyên nhưng hôm nay không thể nào không đợi.

Mãn Hỉ bất đắc dĩ khuyên nàng: “Lão gia đi công vụ, cũng đâu phải vứt bỏ ngươi, tất cả mọi người đều mong chờ ngài về. Ngươi đừng như thế, cẩn thận sức khoẻ bản thân.”

Kim Trân than nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy Phượng Cẩn Nguyên không ở trong phủ, cả người nàng đều cảm thấy trống rỗng, lúc trước, Phượng Vũ Hoành mất tích, nàng tuy cảm thấy lo lắng, nhưng không giống như bây. giờ. Suy cho cùng, Phượng Cẩn Nguyên là nam nhân của nàng, nàng căn bản là muốn sống yên phận, kỳ thực trong lòng nàng lúc nào cũng mong hai cha con họ có thể hoà hảo, Phượng Vũ Hoành quá thông minh, vận khí lại quá tốt, vạn nhất nếu có một ngày Phượng Cẩn Nguyên bại trong tay nàng ấy, vậy nàng phải làm sao?

“Mãn Hỉ.” Nàng theo bản năng mở miệng, vốn muốn hỏi Mãn Hỉ thử xem nàng ấy đối với mối quan hệ của hai cha con Phượng Cẩn Nguyên cùng Phượng Vũ Hoành lúc này có suy nghĩ gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng, vẫn cảm thấy nếu lời này đến tai Phượng Vũ Hoành sợ là không được, nên vội đổi thành: “Giúp ta lấy chiếc áo khoác, chúng ta đến Quan Mai viên xem thử.”

Quan Mai viên được xem như là trung tâm của Phượng phủ, là một vườn hoa nhỏ trồng đây mai vàng, chính giữa xây một cái vũ đài, người nhà họ Phượng bình thường sẽ đến đây nghe hát. 

Lúc hai người Kim Trân và Mãn Hỉ bước vào Quan Mai viên, động tác thật nhẹ, lãng lặng đi đến bên cạnh vũ đài, đến khi cách chỗ Hàn thị tầm mười bước thì đứng lại, tìm một gốc cây mai ẩn mình.

Mãn Hỉ đặc biệt không hiểu: “Muốn nghe thì cứ thẳng thắn mà vào, Hàn di nương dù sao cũng đặt rạp hát ở Quan Mai viên, đó rõ ràng là cho người trong phủ đều có thể nghe.”

Kim Trân nghe nhưng không ngừng lắc đầu: “Hàn thị hận ta không kịp, sao có thể mời ta cùng xem kịch. Ta qua nhìn một cái rồi đi.”

Lúc này, hai mẹ con Hàn thị cùng Phấn Đại đang ngồi đối diện vũ đài uống nước trà, căn hạt dưa, trong mắt mỉm cười nhìn một tiểu thư sinh trên sân khấu. Kim Trân nhìn tiểu thư sinh kia chớp mắt, chỉ cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú, cả nàng cũng không khỏi rung động, lại nhìn qua Hàn thị, quả thực là hai con ngươi muốn rớt trên thân người ta luôn.

Kim Trân là nô tỳ của Phượng gia nuôi, đối với mấy. người thê thiếp này sao lại không biết, Hàn thị vốn là từ. thanh lâu bước ra, cái loại địa phương đó sao có thể quen với thời gian thanh tĩnh yên bình. Trước đây, lúc Phượng Cẩn Nguyên còn ở trong phủ, nàng không dám lỗ m ãng, hiện tại hắn đã rời kinh, Hàn thị liền lập tức. không nhịn được, liền gọi ngay gánh hát vào phủ.

“Thật không biết liêm sỉ.” Kim Trân hận nghiến răng, nghiến lợi: “Chẳng phải tối qua, lão gia ở trong phòng nàng ta cả đêm sao, chỉ như thế đã nghĩ mình được. sủng ái lại sao?”

Mãn Hỉ gấp đến độ lấy tay che miệng của nàng, nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, bị phát hiện là xong đó.”

“Ta biết.” Kim Trân liếc nhìn lên sân khấu, chỉ thấy †ên tiểu thư sinh kia cũng không biết hát đến đoạn nào, ấy mà ánh mắt liếc xuống trực tiếp nhìn Hàn thị.

Hàn thị cười duyên một cái vừa quyến rũ vừa kiêu ngạo, Phấn Đại bên cạnh cũng cười hì hì.

Đừng nói Kim Trân, ngay cả Mãn Hỉ cũng không nhìn nổi, đưa tay kéo tay áo của Kim Trân: “Đi thôi, loại hát kịch này cũng không có gì đáng xem.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.