Thần Y Độc Phi

Chương 297: Có thể tìm ở đâu



Phượng lão thái thái đạp Hàn thị nên bị trật eo, vùng eo này tê rần vẫn không tốt lên, suốt ngày nằm ở trên giường không dám cử động.

Phượng Cẩn Nguyên thỉnh hai vị đại phu cùng nhau đến xem bệnh cho lão thái thái, kết quả hai vị đại phu cùng nhau lắc đầu: “Chúng ta viết phương thuốc ra đây, còn lại cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng. Lão phu nhân dù sao cũng đã có tuổi, gân cốt hoạt động không tốt như tuổi trẻ, tuyệt đối không được sốt ruột.”

Lão thái thái năm ở trên giường hừ hừ, Triệu ma ma nhanh chóng giúp đỡ hỏi một câu: “Năm bao lâu mới có thể xuống giường a?”

Đại phu nói: “Ít nhất cũng phải nửa năm, thậm chí có khả năng một hai năm.”

Lão thái thái vừa nghe thấy thì tức giận: “Cút! Đều cút cho ta! Đều là vô dụng, cả cái bệnh nhẹ như vậy cũng không trị hết, còn làm đại phu làm gì? Cút ra ngoài!”

Hai cái đại phu liếc mắt nhìn nhau, không ai nhiều lời, xách hòm thuốc khom người với Phượng Cẩn Nguyên, đồng loạt lui ra ngoài.

Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ khuyên lão thái thái: “Mẫu thân muôn ngàn lần không thể gấp gáp, xuống giường sớm không thể dưỡng gân cốt tốt được, không trị được bệnh còn làm bệnh thêm nặng.!”

“Ngươi nói những này có ích gì?” Lão thái thái trừng Phượng Cẩn Nguyên, bởi vì thân mình không thể cử động, nắm giữ không được góc độ, dùng sức như vậy trừng suýt nữa lồi con ngươi ra ngoài. Tự mình mơ hồ trong chốc lát, lúc này mới nhớ tới hỏi Triệu ma ma: “Loại thuốc dán trước đây A Hoành cho ta còn không?”

Triệu ma ma khó xử nói: “Sớm đã dùng hết.”

“Tìm kĩ một chút!” Nàng không cam lòng: “Ta nhớ rõ khi đó A Hoành cho rất nhiều mà.”

“Lúc đó đúng là không thiếu, nhưng khi đó lão thái thái bị đau thắt lưng, một ngày dán tận bốn miếng, lúc ở tổ trạch thì đã dán hết! Vốn là Nhị tiểu thư nói lập tức đưa qua nhưng không ngờ là...”

“A Hoành của ta al” Không ngoài dự liệu, lão thái thái lại bắt đầu gào khóc.

Phượng Cẩn Nguyên trách cứ trừng mắt liếc Triệu ma ma, nhanh chóng mở lời an ủi: “Mẫu thân chớ vội, nhỉ tử lập tức tiến cung đi mời thái y, trong cung thuốc tốt gì không có? Chắc chắn còn nhanh hơn thuốc dán kial”

“Mau cái rắm!” Lão thái thái đưa tay nắm Phượng Cẩn Nguyên: “Ngươi phái người tiếp tục tìm A Hoành cho ta! A Hoành chắc chắn không có chết, nàng tuyệt đối không chết được!”

“Chết rồi!” Phượng Cẩn Nguyên có chút tức giận: “Đã sớm đốt thành tro! Lửa lớn như vậy sao nàng không chết được!"

“Bao nhiêu lửa cũng không thể thiêu đến xương cốt cũng không còn!” Lão thái thái còn chưa quá hồ đồ: Lửa ấy có lớn bao nhiêu đâu? Xà nhà còn chưa cháy hết, không lý nào lại có thể đem một người sống sờ sờ thiêu đến xương cốt không còn? Ngươi có nghe A Hoành. gào khóc không?”

Phượng Cẩn Nguyên nguyên bản ngồi bên giường, giờ khắc này bị lão thái thái làm tức giận đến thoáng cái nhảy đứng lên, doạ lão thái thái run rẩy toàn thân.

“Chết rồi, thỉnh mẫu thân nhớ kỹ, sau này trong Phượng phủ chúng ta không còn Nhị tiểu thư!” Sắc mặt hắn trong nháy mắt băng lãnh, một tầng thần sắc vô tình bao trùm, ngay cả lão thái thái nhìn đến tâm lạnh.

Tay đang nắm chặt vạt áo của hắn cũng buông ra, 4 xoay đầu nhìn thẳng trần nhà, lộ ra vẻ già nua bất lực.

“Không còn thì không còn, ngươi cũng đã nói như vậy, ta còn có thể làm gì sao?” Nàng nhắm mắt lại cũng không lên tiếng nữa.

Phượng Cẩn Nguyên thoáng nhìn lão thái thái, quay  người ra khỏi phòng.

. Triệu ma ma lúc này mới tiến lên nhẹ giọng hỏi lão thái thái: “Ngài không sao chứ?”

Lão thái thái không đáp, nhưng hỏi ngược lại nàng: “Nếu có một ngày ta càng già hơn, vô dụng hơn, hoặc cản trở bước chân hắn, có thể hắn cũng xem ta như A. Hoành không?” 

Triệu ma ma trong lòng cả kinh, biết lão thái thái nhìn thấu tâm tư quá mức vô tình của Phượng Cẩn Nguyên, sao có thể nói thật trước mặt lão thái thái được, đành an ủi nói: “Sao có thể chứ? Người là mẫu thân hắn, hắn kính ngài không kịp nữa là.”

“A Hoành cũng là con gái ruột của hắn còn gì?” Khóe mắt lão thái thái lại rơi nước mắt.

'Triệu ma ma than nhẹ một tiếng, nói: “Tới giờ uống thuốc rồi.”

Nàng lại lắc đầu: “Không cần, những thuốc kia uống cũng vô dụng. Thuốc gì cũng không bằng của A Hoành, toàn lang băm.”

Bên này lão thái thái cáu kỉnh, mà bên kia lại khác, trở lại Tùng viên Phượng Cẩn Nguyên đang suy nghĩ một việc khác.

Phượng Trầm Ngư vẫn còn, hắn không thể để nữ nhi thành trở thành quân cờ vô dụng. Nhưng nếu thân nàng không còn thanh bạch thì không thể thành việc.

Hắn liếc nhìn ám vệ đứng ở trước, nói: “Kỳ nhân dị sĩ dân gian không thiếu, ngươi ngầm tìm kiếm xem có thể giúp đại tiểu thư... Nghĩ cách.”

Ám vệ khinh bỉ Phượng Trầm Ngư, nhưng vẫn đáp lời: “Chủ tử, kỳ thật muốn chữa bệnh cho đại tiểu thư, tốt nhất không phải đại phu bình thường.”

“Vậy có thể tìm ở đâu?” 

Ám vệ đáp: “Hoa Lâu.”

Phượng Cẩn Nguyên hít sâu một hơi, đúng vậy, sao hắn lại quên, chuyện như vậy trong Hoa Lâu Vũ Quán mới đúng là thường thấy nhất, những tú bà kia vì có thể để cho các cô nương kiếm nhiều tiền, chiêu trò gì không nghĩ ra được. Nghĩ đến có biện pháp có thể khiến Trầm Ngư lần nữa có tấm thân xử nữ, chắc cũng không phải chuyện khó khăn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.