Thần Y Độc Phi

Chương 258: Chờ người



Giọng Phượng Vũ Hoành vang lên doạ lão thái thái, nàng bỗng thốt lên: “Ngươi muốn làm gì?”

Phượng Vũ Hoành đáp lời lão thái thái: “Dĩ nhiên là đưa bọn họ đến cửa cung! Không phải muốn cáo ngự trạng sao, không tìm được đường không được. Nhưng mà thi thể này nhất định phải đem theo, ta sẽ thông tri hạ nhân mời người trong cung khám nghiệm tử thi, rốt cuộc có phải do uống thuốc viên gây chết người hay không, rốt cuộc phải khám nghiệm.”

Thấy nàng đưa ra chủ ý này, lão thái cảm thấy yên lòng. Thuốc viên của Phượng Vũ Hoành sẽ không có vấn đề, điểm này nàng tin tưởng. Bản thân nàng còn dùng rất nhiều kỳ dược mà Phượng Vũ Hoành đưa cho, tuy không có thuốc viên, nhưng các loại khác dược hiệu cũng vô cùng rõ ràng.

Lão thái thái gật đầu: “Đúng, A Hoành ngươi cứ làm thế đi”

Điêu dân gây loạn vừa nghe muốn khám nghiệm tử thi, lập tức ủ rũ, người này nhìn người kia, không biết bước tiếp theo phải làm thế nào mới được.

Phượng Vũ Hoành nhìn bọ dáng bọn họ chỉ cảm thấy buồn cười, không khỏi nói: “Ngay cả trình tự vu oan hãm hại các ngươi cũng không thể làm được, lại còn dám làm tiếp chuyện này?” Nàng đột nhiên nâng giọng phẫn nộ quát... “Nói Là ai sai các ngươi đến Phượng phủ gây. sự?”

Đám người kia bị hù liền run rẩy, đại hán kia theo bản năng nói... “Là một cô...”

“Câm miệng! Ngươi không muốn sống nữa sao?” Người bên cạnh hung hăng lườm hắn một phen, nói câu cảnh cáo.

Đại hán kia nhanh chóng ngậm miệng, không nói nữa.

Phượng Vũ Hoành từ lời nói đối phương nắm bắt được một tin tức, dùng dư quang nhìn thoáng qua Phượng Trầm Ngư. Chỉ thấy đối phương thoạt nhìn là sắc mặt lo lắng, kỳ thực đôi mắt toát ra tinh quang vui mừng.

Nhưng trong nháy mắt nàng đoán ra, việc này, cũng không phải do Trầm Ngư.

Vậy là ai đây?

Bộ Nghê Thường?

Có thể lắm!

Trong khi nàng suy nghĩ, hai bên cứ giằng co tại chỗ, Phượng Cẩn Nguyên nhìn đã thấy phiền, vung tay lên: “Nếu các ngươi không đồng ý mời người khám nghiệm tử thị, thì nâng thi thể về đi! Chuyện này liên quan đến Bách Thảo đường, không liên quan đến Phượng phủ ta. Còn dám vô lễ gây ồn ào, bổn tướng sẽ gọi Kinh Triệu Doãn đến định tội gây rối các ngươi!”

Thấy Phượng Cẩn Nguyên tàn nhẫn, đám điêu dân cũng sợ hãi. Dù sao đây cũng là Thừa tướng, bình thường sao bọn họ có thể nhìn thấy quan lớn như vậy? Cho dù gặp được, cũng phải từ xa mà quỳ xuống đất dập. đầu, chưa từng nghĩ qua khi va chạm với quý nhân, đầu trên cổ khó giữ được như vậy.

Việc đã đến nước này, sẽ không còn đường lui, đại hán tráng kiện kia lại bắt đầu giở trò vô lại, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất... “Các ngươi không đưa ra lời giải thích, chúng ta sẽ không đi!”

“Đúng! Không đi!” Mọi người cứ hùa theo, trong lúc nhất thời, một đám người ngồi trước cửa Bách Thảo đường.

Phượng Cẩn Nguyên đau đầu, hỏi Phượng Vũ Hoành: “Hay là gọi quan sai?"Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Nếu theo chân bọn họ mạnh tay, thì lại bị nói thành Bách Thảo đường lấy thế đè người, đối với thanh danh của Phượng phủ có ảnh hưởng quá lớn.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng cho là như vậy, nhưng trước mắt là tình huống tú tài gặp quân binh không thể nói lý! Hắn thật sự không có cách, mắt dứt khoát khép. lại, không quản gì nữa.

Phượng Vũ Hoành nghĩ thầm: Trông cậy vào ngươi được cái gì? Sau đó nhìn đám điêu dân trên đất, cười lạnh mở miệng: “Bách Thảo đường ta bán thuốc viên, cả Đại Thuận chỉ có một. Sở dĩ quý giá, là vì một viên thuốc. nho nhỏ, mà hàm lượng dược bên trong thì rất nhiều. Mà thuốc viên mang theo tiện hơn, uống vào cũng tốt hơn bát canh thuốc, cũng giảm bớt vị đẳng của thuốc. Có thể dùng bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, cho dù trong tay không có nước, thuốc viên cũng dễ nhai dễ nuốt, bên trong chứa thành phần giảm vị đắng, khi dùng sẽ không có cảm giác khó nuốt.”

Nàng không hề để ý đến đám điêu dân này, nhưng lại bắt đầu nói ưu điểm của thuốc viên.

Mấy điêu dân này nghe không hiểu... “Ngươi đang làm gì vậy?”

Phượng Vũ Hoành thả tay: “Rất rõ ràng, ta đang tuyên truyền cho thuốc viên.”

“Thuốc của ngươi uống chết người, còn tuyên truyền cái rắm!”

“Đó là ngươi nói. trước khi có người khám nghiệm tử thi đến khám nghiệm, ta sẽ không thừa nhận.”

Vừa nghe nàng vẫn đề cập đến khám nghiệm tử thi, người ngồi ở dưới bắt đầu xao động, tốp năm tốp ba tụ một chỗ nhỏ giọng thầm thì.

Phượng Vũ Hoành cũng không để ý, lại mở miệng, nói với mọi người chuyện làm ăn của Bách Thảo đường: “Bách Thảo đường chúng ta không chỉ bán dược liệu, ở nội đường mỗi ngày đều có đại phu ngồi chẩn bệnh, chỉ cần trả tiền bốc thuốc còn đại phu chẩn bệnh miễn phí, đúng bệnh mới bốc thuốc. Đặc biệt vị tiểu đại phu Nhạc Vô Ưu kia, mỗi tháng sẽ có hai đến ba ngày tự mình ngồi ở nội đường chẩn bệnh, chuyên chữa các loại bệnh nghỉ nan tạp chứng.” 

Nghe nàng nhắc tới Nhạc Vô Ưu, dân chúng vây xem có người chen vào nói... “Vị Nhạc đại phu thật sự là thần y! Mắt vợ ta đã không thấy rõ năm năm nay, tìm Nhạc đại phu châm cứu vài lần, hiện tại có thể nhìn rõ, không còn mơ hồ mờ mờ nữa.”

Hắn dẫn đầu, liền có nhiều người bắt đầu khen ngợi Nhạc Vô Ưu.

Phượng Vũ Hoành nhớ rõ vị phụ nhân ánh mắt không tốt kia, là bị bệnh đục tinh thể nhẹ.

Nghe mọi người khen, điêu dân này vẫn mặc kệ, chỉ thẳng Phượng Vũ Hoành: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Phượng Vũ Hoành nhún vai cười: “Vẫn rất rõ ràng, ta đang kéo dài thời gian.”

“Vì sao phải kéo dài thời gian?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.