Thần Y Độc Phi

Chương 223: Phụ hoàng



Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành chạy tới đám người, chợt nàng hô to: “Tránh ra hết!” Sau đó nói với Mạc Bất Phàm: “Mạch máu của Hoàng thượng đang tăng, chứng bệnh này vô cùng nguy hiểm, nếu muốn cứu người, không khí phải được lưu thông.”

Mạc Bất Phàm nhìn Hoàng hậu gật đầu, “Phượng tiểu thư nói đúng.”

Hoàng hậu nhanh chóng phân phó mọi người: “Toàn bộ lui ra phía sau, không được tới gần Hoàng thượng.” Sau đó lại nhìn Phượng Vũ Hoành, trong mắt lộ ra mấy phần mong chờ. Ngoại tôn nữ của Diêu lão nhân! Người Diêu gia có khi nào làm người ta thất vọng đâu.Phượng Vũ Hoành không nói thêm gì, bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, tay trái bắt mạch, tay phải xoa vết bớt phượng hoàng ở cổ tay trái, nhanh chóng lấy từ bên trong loại thuốc giảm huyết áp.

“Phụ hoàng.” Nàng ghé sát nhẹ giọng mở miệng, “A Hoành cho ngài thuốc này, mở miệng được là tốt rồi, không cần cố nuốt.”

Thiên Vũ đế cũng không ngất hoàn toàn, còn có thể nghe thấy lời Phượng Vũ Hoành nói, lại không có phản ứng gì.

Nàng cũng không hỏi nhiều, ánh mắt Thiên Vũ đế nhìn nàng, liền biết đối phương nghe được. Vì thế nhanh chóng nhét thuốc giảm huyết áp nhét vào miệng hắn, quan sát chốc lát, sắc mặt Thiên Vũ lại bình thường, tay nàng vẫn bắt mạch cho Thiên Vũ, luôn luôn quan sát, cho đến một nén hương, mạch tượng cũng bình ổn, lúc này mới yên lòng.

“Phụ hoàng.” Âm thanh nàng nhẹ nhàng, nghe thân thiết gần gũi, “Hiện tại ngài thử chuyển động đầu xem có được không?”

Thiên Vũ theo lời nàng lắc phải lắc trái, ngẩng lên cúi xuống, xác định mình không hôn mê nữa, rốt cuộc mới mở miệng nói chuyện: “Trãm đã mắc nợ nhân tình còn chưa trả, nay còn thêm cái nữa”

Phượng Vũ Hoành bật cười, “A Hoành là con dâu tương lai của phụ hoàng, nhân tình này cho dù ngài mắc nợ, cũng là nợ Cửu điện hạ”

Lời này làm Thiên Vũ rất hài lòng, không khỏi cao giọng cười ha hả.

Phượng Vũ Hoành thấy hắn đúng là không sao nữa, lúc này mới cùng Mạc Bất Phàm đỡ người dậy, một lần nữa ngồi lại trên long ỷ.

Phượng Vũ Hoành đưa bình sứ trong tay cho Thiên Vũ, trong đó tổng cộng có mười viên thuốc giảm huyết áp hiệu quả nhanh, đây đều là do hằng ngày nàng phân chia ra, để ở một tầng quầy trong hiệu thuốc, dễ dàng để nàng tuỳ thời tuỳ chỗ dùng.

Thiên Vũ nhìn bình nhỏ kia, hỏi nàng: “Vừa rồi cho trầm uống chính là cái này?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Con dâu từng bái một vị kỳ nhân Ba Tư làm thầy, dạy cho con dâu rất nhiều phương pháp chế tạo kỳ dược. Đây là một loại thuốc được gọi là thuốc giảm huyết áp nhanh, chuyên dùng khẩn cấp khi máu lên não, hiệu quả rất nhanh.”

Thiên Vũ nghe không hiểu lắm, dù sao cũng biết đó là thuốc tốt khi bệnh nặng bộc phát, liền cẩn thận thu vào.

Mạc Bất Phàm ở bên cạnh bổ sung: “Lão thái thái Phượng gia cũng có chứng bệnh này, lần trước thần đến Phượng gia làm cơm thuốc, từng tận mắt thấy lão thái thái phát bệnh, cũng là do uống thuốc khẩn cấp Vương phi điều chế để cứu mạng.”

Thiên Vũ lại cảm khái: “Lúc trước trãẫm không biết sao Diêu lão nhân hắn lại có y thuật tốt như vậy, nay trò giỏi hơn thầy, A Hoành tuổi còn nhỏ, nhưng y thuật lại không thua ngoại công con.”

Phượng Vũ Hoành được khen có chút ngượng, chỉ nói nàng vì có không gian mới có thể thỉnh thoảng lấy ra thuốc tốt, nếu không có hiệu thuốc không gian kia, đừng nói là để nàng làm thuốc viên ở thời đại này, cho dù là thuốc Trung pha chế sẵn, chỉ sợ nàng rất vất vả.

Tỉnh thần Thiên Vũ tốt lên rất nhiều, Hoàng hậu đề nghị: “Nếu không hôm nay cung yến tạm đến đây thôi, Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt.”

Thiên Vũ lại khoát tay chặn lại: “Tiếp tục! Trãẫm không thể làm mất hứng của mọi người!”

Hoàng hậu lại khó xử hỏi: “Vậy Bộ quý phi...”

“Hừ!” Thiên Vũ nắm tay, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, “Đưa nàng ta về cung đi, ai cũng không được để ý đến nàng!”

Hoàng hậu gật đầu, phất tay để hạ nhân đi làm. Mà đối với vị Bộ đại nhân uổng mạng kia, là đề tài không ai dám nói.

Mọi người đang quỳ phía dưới đều được Hoàng hậu bảo đứng dậy, nhìn Hoàng thượng dĩ nhiên đã khôi phục như lúc ban đầu, liền cảm thấy trò khôi hài vừa rồi như ảo giác. Vân phi ở Nguyệt Hàn cung nhiều năm chưa từng ra ngoài sao lại có thể đi ra? Lại bộ thượng thư sao có thể bị nữ nhi của mình đè chết? Sau này chỗ dựa quyền cao chức trọng trong cung của Bộ quý phí sao có thể lập tức đổ rồi?

Đúng là ảo giác, nhất định là ảo giác, bằng không Hoàng thượng một khắc trước còn bất tỉnh, một khắc sau lại có tỉnh thần ngồi ở trên kia?

Khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, mới nhận ra sự kiện vừa rồi là chân thật.

Nhị nữ nhi Phượng gia, Ngự Vương phi tương lai, ngoại tôn nữ của thần y Diêu hiển, ngay cả Mạc Bất Phàn đều bó tay với bệnh nặng này, mà ở trong tay nàng lại có thuốc chưa bệnh.

Nhất thời, một tràng nghị luận sổi nổi, một phu nhân quan nhất phẩm nói với nữ nhi của nàng: “Nghe nói Phượng tiểu thư trong kinh thành mở Bách Thảo đường, bên trong sẽ bán một ít thuốc viên và thuốc pha nước gì đó, tất cả đều là thuốc hiệu quả nhanh. Ngày khác con đi mua một ít, ở nhà đề phòng cũng tốt”

Các phu nhân tiểu thư có cùng ý nghĩ với nàng ta không ít, ngay cả Thanh Nhạc cũng hỏi Trầm Ngư: “Ngươi nói xem, Phượng Vũ Hoành có thể chưa được tóc của ta không?”

Phượng Trầm Ngư đã sớm đố ky đến phát bệnh, làm sao có thể cho Thanh Nhạc sắc mặt hoà nhã, lúc này liền đả kích

nàng: “Cho dù có thể, nàng ta cũng sẽ không chữa cho ngươi."

Thanh Nhạc giận dữ, lập tức quên mất đang ở đâu, cầm lấy một cái chén ném ra phía trước.

“Choang” một tiếng, chén lưu ly rơi xuống đất, vỡ tan.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.