Thần Y Độc Phi

Chương 109: Tám chữ viết bằng máu



Phượng Vũ Hành hỏi lại: “Nữ nhi cũng không rõ tứ muội muội làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, đều là cô nương chưa lấy chồng, lại bức nữ nhỉ phải nhấc váy lên, vì sao tứ muội muội phải làm như vậy?”

“Tai tinh!” Đột nhiên, Phượng Tử Hạo ở một nơi sáng sủa được hạ nhân đỡ nói ra hai chữ này, “Bởi vì ngươi, bao nhiêu người trong nhà bị đánh? Ngươi chính là tai tinh!”

“Tử Hạo nói đúng...” Trầm thị quỳ rạp trên mặt đất dùng hai cánh tay chống nửa người trên, hung hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hành: “Ngươi chính là tai tinh!”

“Thật không?” Mắt Phượng Vũ Hành lạnh lão nhìn, “Mẫu thân vẫn nên nhớ lại 'Thanh sơn đồ thật đang ở chỗ nào, nếu đến kỳ hạn ba ngày vẫn chưa lấy được, chỉ sợ tai vạ đến càng mạnh mẽ.”

Nàng không phải đang nói chuyện giật gân, Phượng gia biết kết cục khi không giao “Thanh sơn đồ ra, lão thái thái tỏ thái đồ đầu tiên: “Cẩn Nguyên, báo tin cho Trầm gia, để bọn họ giao 'Thanh sơn đồ ra đây cho tal” Trong lòng nàng biết rõ, của cải mà Trầm thị vơ vét hơn một nửa đều trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Đặc biệt loại đồ tranh chữ cổ này, chắc chăn là đưa cho Trầm gia để bán.

Phượng Cẩn Nguyên vội vàng phân phó thủ hạ đi làm, lại quay đầu nhìn mọi người trong viện, hạ quyết định: “Hôm nay đi nghỉ sớm đi, sáng mai ngoại trừ Phấn Đại, mọi người đều phải đến Phổ Độ tự dâng ngươi, cầu phúc vì Phượng gia.”

Rốt cuộc, mọi người đều tự giải tán, mỗi người đều lo lắng, cõi lòng đầy tâm sự, ai cũng không biết tại sao Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên lựa chọn đi chùa dâng hương.

Cả ngày nay, bắt đầu từ cửu hoàng tử, cửu hoàng tử đến lần thứ hai mới chấm dứt, không khác gì một lịch trình mạo hiển.

Cửu hoàng cửu vừa nâng Phượng Vũ Hành lên tận trời, vừa chà đạp Phượng phủ xuống đất, tư vị này không để một ai dễ chịu.

Lão thái thái đi thong thả vài bước, chờ mọi người giải tán, lúc này mới quay đầu nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Năm nay Trầm Ngư mười bốn tuổi, dù sao. trong lòng ngươi cũng phải có tính toán, không thể chậm trễ được.”

Phượng Cẩn Nguyên hiểu ý lão thái thái, năm ngoái hơn năm mươi vẫn chưa lập vị, chín vị hoàng tử không ai là đèn dầu cạn, hắn làm tả thừa tướng đương nhiên được khắp nơi mượn sức chọn người. Chỉ là hắn làm việc cẩn thận, địa vị bản thân trong triều và Phượng gia ở kinh thành muốn sống yên ổn đúng là không dễ, không thể dễ dàng đã cho thấy lập trường. Mấy năm nay trông ngóng, vốn thấy cửu hoàng tử có hy vọng nhất, nhưng hôm nay lại thành không thể nhất, đã vậy còn... Lão thái thái nói đúng, đây là lúc nên quyết định.

'Trên đường trở về Đồng Sinh hiên, Tử Duệ nắm chặt tay Phượng Vũ Hành, giống như hơi buông ra một chút thì tỷ tỷ hắn sẽ biến mất.

Phượng Vũ Hành cười hắn: “Trẻ con nên trưởng thành, sao còn bám người nhu vậy?”

“Ngươi để cho hắn bám đi.” Diêu thị mở miệng, “Người trong cung cũng thật là, không báo vào phủ một tin nào, Tử Duệ chưa ăn cơm chiều, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện.”

Bàn tay nhỏ bé của Phượng Tử Duệ lại cầm nhanh hơn, nói: “Tử Duệ chỉ biết tỷ tỷ sẽ không gặp chuyện không may, có điện hạ rất lợi hại kia, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì.” Nhưng rốt cuộc chỉ là đứa trẻ, nghĩ đến chuyện Huyền Thiên Minh bẻ cổ tay Phấn Đại, lại bắt đầu sợ hãi: “Tay tứ tỷ tỷ sẽ không bị chặt đứt chưa?”

“Sẽ không.” Nàng vỗ vỗ đầu Tử Duệ, “Có thể nối lại được." Khi Huyền Thiên Minh ra nàng hiểu rõ, nhìn như tàn nhẫn, trên thực tế cũng để lại đường sống. Dù sao. Phấn Đại còn nhỏ tuổi, vẫn còn có thể phát triển, nếu có thể mời đại phu y thuật cao mình, nhận chữa cho tốt thì sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Mà nàng không cho rằng ngay cả đại phu nối được xương Phượng phủ cũng không thể mời đến.

Một đêm này, trong Phượng phủ không có một viện nào có thể ngủ được. Tất cả mọi người từ Kim Ngọc viện đều truyền đến một âm thanh ác quỷ gào lên: “Tai tinh! Phượng Vũ Hành ngươi chính là tai tinh!”

An thị phân phó hạ nhân: “Phái nhiều người đi vào phòng tam tiểu thư canh giữ, đừng để nàng sợ.”

Hàn thị bên này vội vàng chăm sóc trọng thương của Phấn Đại, một tiếng gào kia lọt vào lỗ tai Phấn Đại, nàng chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng.

Mà Kim Trân trong Như Ý viện, chỉ dựa bên cửa sổ, nhìn về hướng Kim Ngọc viện trào phúng, chỉ nói đại phu nhân cũng có ngày hôm nay, xem ra phong thủy đúng là xoay chuyển. Không khỏi vì mình mà cảm thấy may mắn.

Về phần lão thái thái, một tiếng “tai tinh” làm nàng nhớ tới một người: “Triệu ma ma.” Nàng đứng dậy, “Ngươi nhanh đến sài phòng ở hậu viện xem Tử Dương đạo trưởng thế nào rồi.”

Triệu ma ma vội vàng rời đi, rồi khi trở về, sắc mặt tái nhợt.

“Làm sao vậy? Lão thái thái cũng bắt đầu khẩn trưởng theo.

Chợt nghe âm thanh run run của Triệu ma ma nói: “Lão thái thái, Tử Dương đạo trưởng hắn... đã chết.”

“Cái gì?” Lão thái thái kinh hãi, ngã ngồi trên giường nhỏ, “Đã chết?”

“Ôi! Ngài phải chú ý thắt lưng này.” Triệu ma ma nhanh chóng khuyên, “Là bị cắt cổ.”

Lão thái thái từ từ hồi phục lại tỉnh thần, tự cân nhắc một hồi, lại hỏi: “Hắn có lưu lại cái gì hay không?”

Triệu ma ma gật đầu, “Trên đất có tám chữ viết bằng máu.”

“Viết gì?”

“Tai tinh không trừ, Phượng phủ đại nạn.” 

Tám chữ này như một cái chùy lớn mãnh liệt đâm vào tâm lão thái thái, nàng nhớ tới Phượng Tử Hạo từng chỉ vào Phượng Vũ Hành nói, từ khi ngươi trở về thì từng người từng người trong nhà đều bị thương, hay thật sự là tai tinh tới quấy phá?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.