Mà lời này lại nói ra từ miệng Long Ngạo Thiên, càng làm Bạch Mị Nhi đau điếng người.
“Ngạo Thiên ca ca, ngươi thật quá đáng!” Bạch Mị Nhi xoay người bỏ đi.
“Mị Nhi...” Long Ngạo Thiên hô một tiếng, nhưng không đuổi theo.
“Thôi, nàng nhất thời không nghĩ thông mà thôi, ngày sau suy nghĩ cẩn thận thì sẽ ngoan ngoãn trở về.” Long Ngạo Thiên khẽ lắc đầu.
Hắn tiếp tục đi về một hướng, vì hắn mơ hồ cảm ứng được khí tức huyết mạch Long tộc ở hướng này.
“Cái khí tức huyết mạch loại này, là những người khác trong Tổ Long Sào, hay là...” Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt suy tư.
Phía bên kia.
Bạch Mị Nhi nhanh chóng lao qua hư không, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta dính đầy nước mắt loang lổ.
“Ngạo Thiên ca ca quá đáng, quá đáng, thật quá đáng, rõ ràng nô gia mới là người yêu hắn nhất, Long Cát công chúa kia dựa vào cái gì?”
Trong lòng Bạch Mị Nhi sắp phát điên.
Tính cách nàng ta vốn có phần bệnh hoạn, có cảm giác như bệnh kiều, nàng không thể chấp nhận loại “Bác ái” này của Long Ngạo Thiên.
Bạch Mị Nhi luôn nghĩ về chuyện của Long Ngạo Thiên, cũng không biết mình đã lao đi rất xa.
Khi nàng ta phục hồi tinh thần lại thì bỗng phát hiện hoàn cảnh chung quanh trở nên vô cùng tối tăm.
Dù nàng ta đi tới thế nào cũng giống như chỉ đảo quanh tại chỗ, cứ như gặp quỷ đánh tường.
“Không tốt, chẳng lẽ không cẩn thận tiến vào mê trận trong thế giới Tiên Cổ?” Bạch Mị Nhi kinh hãi trong lòng, bừng tỉnh từ cảm xúc bi thương.
Trong thế giới Tiên Cổ không chỉ tồn tại một ít sát trận tàn khuyết, càng còn có một vài mê trận.
Nếu không cẩn thận bước vào những mê trận, hơn nữa không thể phá vỡ thì có lẽ cả đời cũng không đi ra được, sẽ bị nhốt mãi bên trong.
“Không, sẽ không...” Bạch Mị Nhi thi triển thần thông của Thiên Hồ Tộc.
Nhưng dù nàng giãy giụa thế nào, cũng không thể chạy ra mê trận này.
“Không sao, Ngạo Thiên ca ca phát hiện ta không trở về tìm chàng, nhất định sẽ đến cứu ta, tựa như lần trước...” Bạch Mị Nhi cố an ủi chính mình.
Sở dĩ Bạch Mị Nhi mê luyến Long Ngạo Thiên như vậy, là bởi vì trước kia khi nàng rơi vào một tuyệt trận, lòng tràn đầy tuyệt vọng, là Long Ngạo Thiên như chân mệnh thiên tử giáng thế, cứu nàng ra khỏi tuyệt trận.
Khó có thể tưởng tượng, khi một người hãm sâu trong tuyệt vọng thì đột nhiên có một ánh rạng đông xuất hiện, cảm giác được cứu rỗi đó là không cách nào hình dung được.
Bởi vậy Bạch Mị Nhi mới điên cuồng thích Long Ngạo Thiên.
Bạch Mị Nhi tin tưởng, khi Long Ngạo Thiên phát hiện nàng không trở về, cũng sẽ đến tìm nàng, cứu nàng ra.
Nhưng mà, Bạch Mị Nhi không biết lúc này Long Ngạo Thiên đang tìm kiếm một khí tức huyết mạch khác, căn bản không để ý đến nàng.
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Đảo mắt đã trôi qua bảy ngày, Bạch Mị Nhi hãm sâu trong mê trận, vẫn không chờ được Long Ngạo Thiên tới cứu mình.
“Không có khả năng, Ngạo Thiên ca ca nhất định sẽ đến cứu ta, hắn không có khả năng bỏ mặc ta...” Hai má Bạch Mị Nhi tái nhợt như tuyết, trong lòng vẫn kiên trì niềm tin này.
Mà lúc này, phía chân trời cách mê trận này không xa có hai bóng người nhanh chóng xẹt qua, đó là Quân Tiêu Dao và Lôi Minh Viễn.
“Hả... Sao nơi đó có một bóng người cứ đi lòng vòng trong sơn cốc, hình như là... Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc?” Lôi Minh Viễn ánh mắt tìm kiếm, kinh ngạc nói.
“Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc?” Quân Tiêu Dao cũng đưa mắt nhìn lại.
Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một sơn cốc cách đó không xa, một nữ tử mặc váy hồng có sáu cái đuôi cáo đang đi vòng quanh qua lại trong sơn cốc, nhưng dù làm thế nào cũng không đi ra được đó.
“Thật là Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, nàng đang làm gì?” Lôi Minh Viễn nghi hoặc, muốn tiến lên điều tra.
Sức mạnh thần hồn của Lôi Minh Viễn còn kém xa Quân Tiêu Dao, cho nên hắn ta cũng không cảm nhận được có nguy hiểm gì, ngược lại trong ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia khác lạ.
Ngay vào lúc Lôi Minh Viễn sắp bước vào sơn cốc, Quân Tiêu Dao mở miệng nói: “Chậm đã...”
“Thần Tử, làm sao vậy?” Lôi Minh Viễn nghi hoặc nói.
“Nếu ngươi bước vào thêm một bước thì sẽ giống nàng ta.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ đây là...” Lôi Minh Viễn cũng không ngốc, lập tức phản ứng lại.
“Không sai, sơn cốc này chính là một mê trận, không thấy nàng cũng không chú ý tới chúng ta tới sao, nàng đã hãm sâu vào mê trận này rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thì ra là thế.” Lôi Minh Viễn theo bản năng lui ra phía sau hai bước, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Thiên kiêu như hắn ra không cẩn thận một chút cũng có khả năng vào nhầm mê trận, đến lúc đó thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bạch Mị Nhi đang rơi vào mê trận.
Lúc này, gương mặt tuyết trắng xinh đẹp quyến rũ của Bạch Mị Nhi tràn ngập tuyệt vọng, nhưng Quân Tiêu Dao lại thờ ơ, không có chút thương hại gì.
Hắn và thiên nữ của Thiên Hồ Tộc này cũng không có bất cứ quan hệ nào, không cần thiết ra tay tương trợ.
“Chúng ta đi thôi.” Quân Tiêu Dao phất tay áo, chuẩn bị rời đi.
Lôi Minh Viễn gật đầu một cái, đồng thời miệng nói thầm: “Sao thiên nữ của Thiên Hồ Tộc lại rơi vào nơi đây, Long Ngạo Thiên kia không tới cứu nàng sao.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì bước chân bỗng khựng lại, lập tức hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lôi Minh Viễn nghe vậy thì nói: “Chẳng lẽ Thần Tử đại nhân không biết quan hệ giữa Bạch Mị Nhi này và Long Ngạo Thiên sao?”
Nói không chừng Bạch Mị Nhi này cũng có thể trở thành một quân cờ không tồi.