“Xem ra lúc này Thần Tử Quân Gia tính sai rồi, hắn xem nhẹ trình độ nguy hiểm của những thế lực này.” Có sinh linh Táng thổ lắc đầu và nói.
Nói không chừng Quân Tiêu Dao sẽ lật xe ở Vạn Cổ Táng Thổ.
“Cho nên, các ngươi muốn mạng của Quân mỗ?” Quân Tiêu Dao không mặn không nhạt mà nói.
“Cho ngươi một cơ hội, tự sát đi.” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh nhạt nói.
Nếu có khả năng, ông ta cũng không muốn tự mình động thủ.
Ai ra tay giết Quân Tiêu Dao thì chỉ sợ sẽ lọt vào nhằm vào mãnh liệt nhất của Quân gia.
Bởi vậy, không ai muốn tự mình giết Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao tự sát là lựa chọn tốt nhất.
“Ha hả...” Quân Tiêu Dao cười, cứ như nghe thấy một trò cười lớn nhất trên thế gian.
“Ân? Ngươi đây là ý gì?” Sắc mặt Thiên Minh Táng Hoàng âm trầm xuống.
“Là ai cho các ngươi dũng khí, cho các ngươi có gan chó này, dám nói ra những câu này với bản Thần Tử?” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Đám Táng Hoàng cao cao tại thượng này của Táng thổ bị kẹt não hay úng não rồi.
Bọn họ căn bản không biết người mình muốn uy hiếp rốt cục là ai!
Nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao, cho dù là chúng Táng Hoàng cao cao tại thượng, tâm tính không gợn sóng cũng có cảm giác dâng trào lửa giận.
“Không cần nhiều lời, người này cuồng ngạo vô độ, chúng ta đồng loạt ra tay, bản tôn cũng không tin Quân gia có thể diệt sạch các thế lực Táng thổ chúng ta hay sao?” Thiên Chu Ma Tôn của Bát Tí Chu Ma tộc lạnh lùng nói.
“Không sai, tuy Quân gia mạnh, nhưng cũng không thể một tay che trời ở Tiên Vực, càng đừng nói là ở Táng thổ, còn nữa, Táng Giới sắp phá phong ấn, chỉ sợ bản thân Quân gia cũng dính vào phiền phức lớn.” Huyết Sát lão tổ cũng lạnh lùng nói.
Không bao lâu nữa mộ địa Vạn Linh sẽ phá phong ấn, những đại lão Táng thổ bị phong ấn trong đó có hận ý ngập trời với Quân gia.
Càng đừng nói ở sâu trong Táng Giới còn có đại khủng bố tồn tại từ xưa đến nay.
Quân gia muốn thâm nhập vào Táng thổ để quét ngang các thế lực cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Sau khi suy nghĩ kỹ điểm này, đám người Thiên Minh Táng Hoàng cũng không hề chần chờ và kiêng kị.
Hôm nay bọn họ nhất định phải diệt sát Quân Tiêu Dao!
“Các ngươi làm càn!” Nhìn thấy đám người Thiên Minh Táng Hoàng vẫn quyết ý ra tay, nữ Táng Hoàng quỷ diện phát ra tiếng quát thanh lãnh chứa đầy sát ý.
“Nữ Táng Hoàng quỷ diện, tuy thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng cũng không có khả năng ngăn cản tất cả chúng ta, hôm nay người này chắc chắn phải chết!” Thiên Minh Táng Hoàng lạnh nhạt nói.
“Để hai chúng ta tới ngăn nàng lại!”
La Sát Táng Hoàng của La Sát nhất tộc và Tử Linh Táng Hoàng của Tử Linh tộc cùng đứng ra.
Nếu chỉ một Táng Hoàng đơn độc đối đầu với nữ Táng Hoàng quỷ diện thì thật sự có vài phần nguy hiểm.
Cho nên hai Táng Hoàng cùng ra tay, muốn ngăn cản nữ Táng Hoàng quỷ diện lại.
Ba cường giả cấp bậc Táng Hoàng lập tức đại chiến với nhau.
Không thể không nói, nữ Táng Hoàng quỷ diện rất mạnh, thực lực ngập trời, tay ngọc phất ra thì vô số những đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, pháp tắc tử vong mãnh liệt tuôn ra, đan chéo trong hư không.
Sắc mặt hai người La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng đều biến đổi.
Tuy đều là Táng Hoàng, nhưng thực lực cũng có cao có thấp.
Rốt cuộc Chí Tôn chi Cảnh có tất cả bảy đại cảnh giới.
La Sát Táng Hoàng và Tử Linh Táng Hoàng đều kém hơn nữ Táng Hoàng quỷ diện một bậc.
Bọn họ có thể bám chân nàng đã xem như cực kỳ miễn cưỡng.
Mà bên này, tất nhiên đám người Thiên Minh Táng Hoàng cũng không kéo dài, trực tiếp trấn sát về hướng Quân Tiêu Dao.
Tất nhiên Thiên Minh Táng Hoàng sẽ không hành động một mình.
Nếu chỉ một mình ông ta đơn độc giết Quân Tiêu Dao thì Quân gia tuyệt đối sẽ chỉ thẳng đầu mâu vào ông ta trước.
Cho nên Thiên Minh Táng Hoàng thật khôn khéo, cũng không đơn độc ra tay, mà cùng tấn công với những Táng Hoàng còn lại.
Bọn họ ra chiêu thật tùy ý, chỉ là điểm ra một ngón tay.
Nhưng nhiều Táng Hoàng như vậy cùng ra tay, cũng đủ để diệt sát Quân Tiêu Dao ngàn vạn lần.
“Thần Tử Quân Gia sẽ ngã xuống sao?”
“Tuy rằng ta chán ghét hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thần Tử Quân Gia thật sự là yêu nghiệt tuyệt thế ngàn vạn năm khó xuất hiện, không ngờ sẽ hạ màn dưới tình huống như vậy.”
“Đã đủ phô trương, một chúng Táng Hoàng đưa hắn lên đường, có thiên kiêu tuổi trẻ nào có đãi ngộ như vậy?”
Sinh linh Táng thổ vây xem chung quanh đều tấm tắc cảm thán.
Cho dù Quân Tiêu Dao có chết, phỏng chừng sự tích của hắn cũng sẽ được tán dương rất nhiều năm.
“Quân công tử...” Ánh mắt Lang Huyên và Tần Tiên Nhi đều run rẩy.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự sẽ ngã xuống tại đây?
“Ai có thể đoạt mạng Quân Tiêu Dao ta chứ, trời cũng không thể, huống chi là các ngươi!” Trong mắt Quân Tiêu Dao phụt ra ba thước thần quang.
Hắn lại tung ra cổ giáp, khí tức cổ xưa mà tang thương đang lưu động, cứ như vách tường kiên cố nhất.
Ầm ầm ầm!
Thế công tùy tiện của chúng Táng Hoàng lại bị cổ giáp này ngăn cản.
“Hả? Có chút bản lĩnh đấy.” Thiên Chu Ma Tôn hơi nheo mắt lại.
Thân là Thần Tử Quân Gia, tất nhiên cũng có một ít bảo bối hộ thân, cũng không làm bọn họ bất ngờ.
“Chư vị tiếp tục ra tay, cổ giáp này không chắn được bao lâu.” tông chủ của Luyện Thi Tông lạnh lùng nói.
Quan tài phía sau ông ta mở ra, thi khí và sát khí ngập trời đang kích động.
Sau đó, một khối thi hoàng lao ra ngang trời, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối, khiến Chí Tôn cũng phải biến sắc.
Thi hoàng tung ra một chưởng, móng tay sắc bén như đao, trực tiếp xé rách hư không, vẽ ra cái khe không gian đen nhánh.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra hàn ý nhè nhẹ.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao còn trấn định như thế, trong lòng đám người Thiên Minh Táng Hoàng càng nổi lên sát tâm.
Quân Tiêu Dao này quả thực không để chúng Táng Hoàng bọn họ vào mắt.