Các thiên kiêu Long Tường, Mặc Lăng, Cửu U Ngao đều đang thờ ơ lạnh nhạt, đứng xem kịch vui.
Có thể ngăn cản Quân Tiêu Dao tiến vào Táng Giới thu hoạch cơ duyên cũng rất có ích cho bọn họ.
“Gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy không biết xấu hổ như các ngươi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Thua không nổi thì thôi, còn chơi xấu.
Sinh linh Vạn Cổ Táng thổ cũng chỉ được như thế.
“Ta thừa nhận lai lịch của ngươi kinh người, nhưng nơi này là Táng thổ, nên giữ quy tắc của Táng thổ.” Cường giả của Minh Vương điện mặt không cảm xúc mà nói.
Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Thiên Minh Táng Hoàng, ngăn cản Quân Tiêu Dao tiến vào Táng Giới.
Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia lãnh quang.
Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo có khả năng nằm trong Táng Giới, Quân Tiêu Dao nhất định phải vào Táng Giới.
“Trời đất bao la, còn không có ai dám ngăn cản bước chân của bản Thần Tử, các ngươi có chịu nổi cái giá phải trả không?” Quân Tiêu Dao phất tay áo một cái, nói với giọng điệu lạnh lùng.
Trong nhất thời, khí thế của hắn thật sự làm chúng cường giả Táng thổ đều có cảm giác hít thở không thông.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị thi triển thủ đoạn cực hạn, hư không bỗng rách nát, một bàn tay ngọc thon dài trắng nõn phá vỡ không gian, vỗ một chưởng về phía cường giả Minh Vương điện kia.
Thậm chí cường giả của Minh Vương điện còn không kịp phản ứng, chưa phát ra được một tiếng thét chói tai thì đã trực tiếp bị một chưởng chụp thành vụn máu.
Trong nháy mắt, không khí đọng lại, vạn chúng ngạc nhiên!
Tình cảnh đột nhiên xảy ra nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đầu óc chúng sinh linh Táng thổ ở đây đều hơi chập mạch, không phản ứng kịp.
Một khắc trước cường giả của Minh Vương điện còn cao cao tại thượng, giờ khắc này trực tiếp bị chụp thành vụn máu thịt.
Nhưng làm mọi người kinh hãi không phải là cường giả của Minh Vương điện ngã xuống.
Mà là người ra tay.
Một bóng hình xinh đẹp tuyệt thế chậm rãi bước ra từ không gian bị phá mở.
Một bộ váy đen bay phần phật, bao lấy thân thể mềm mại thướt tha đáng kiêu ngạo.
Ba ngàn sợi tóc đen bay lên theo gió, da thịt cả người sáng trong như tuyết, giống như mỹ nhân được lãnh ngọc chạm trác.
Trên mặt nàng có đeo một cái mặt nạ quỷ diện, khiến người ta không nhìn thấy được dung nhan.
Người ra tay chính là vực chủ của Sâm La vực, nữ Táng Hoàng quỷ diện!
Khí tức của nàng đáng sợ đến cực điểm, mang theo uy áp vô thượng, khiến không gian chung quanh chấn động không thôi.
Trên mặt nàng tuy đeo quỷ diện, nhưng đôi mắt lại như ẩn chứa cảnh tượng khủng bố thiên hủy tinh trầm, khí cơ cả người vô cùng kinh người.
“Là vực chủ của Sâm La vực!”
“Nữ Táng Hoàng quỷ diện, sao nàng lại hiện thân!”
Nữ Táng Hoàng quỷ diện xuất hiện khiến toàn trường sôi trào, tiếng kinh động xôn xao vang lên từ tứ phương.
Bởi vì mọi người thật sự quá mức kinh ngạc.
Nữ Táng Hoàng quỷ diện là cực kỳ thần bí cao lãnh trong lòng sinh linh Táng thổ.
Tuy rằng tất cả sinh linh Táng thổ đều có nghe nói đến nữ Táng Hoàng quỷ diện, nhưng người thật sự gặp qua thì ít càng thêm ít.
Hơn nữa nữ Táng Hoàng quỷ diện cũng không có thế lực thuộc về mình, cho nên cơ hội nhập thế càng ít hơn.
Chín mươi chín phần trăm sinh linh ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy nữ Táng Hoàng quỷ diện.
Còn vì sao liếc nhìn một cái đã nhận ra thì tất nhiên là vì cái mặt nạ quỷ diện kia.
Ở Táng thổ, không có sinh linh nào dám đeo mặt nạ tương tự.
Bởi vì đã từng có một thiên kiêu đeo mặt nạ tương tự, sau đó trên dưới cả tộc đều bị nữ Táng Hoàng quỷ diện dùng một chưởng tiêu diệt sạch.
Từ nay về sau, không còn sinh linh nào dám đeo loại mặt nạ này.
“Trời ạ, nữ Táng Hoàng quỷ diện hiện thân, vì sao lại như thế?”
“Quan trọng nhất là, nàng giết cường giả của Minh Vương điện!”
Mọi người ở đây vẫn hãm sâu trong chấn động.
Nữ Táng Hoàng quỷ diện hành sự sấm rền gió cuốn, ánh mắt u lãnh chuyển về hướng cường giả của Bát Tí Chu Ma tộc.
“Vừa rồi các ngươi cũng phản đối?” Giọng nói lạnh như băng sương của Nữ Táng Hoàng khiến chúng cường giả của Bát Tí Chu Ma tộc đều có cảm giác như rơi vào động băng.
Cho dù là cường giả cấp thánh chủ, khi đối mặt với nữ Táng Hoàng quỷ diện cũng như con kiến nhỏ bé hèn mọn.
“Không... Chúng ta...”
Còn không đợi cường giả Bát Tí Chu Ma tộc giải thích, nữ Táng Hoàng quỷ diện đã điểm ra một ngón tay.
Chùm sáng tử minh khủng bố xuyên thủng hư không, trên trán cả đám cường giả Bát Tí Chu Ma tộc trực tiếp xuất hiện một cái lỗ đen tối.
Từng khối thi thể rơi xuống mặt đất.
“Còn có các ngươi...” Tầm mắt của Nữ Táng Hoàng quỷ diện lại chuyển về hướng La Sát nhất tộc, Tử Linh tộc.
Bởi vì thiên kiêu mấy tộc này đều bị Quân Tiêu Dao đánh chết ở Thập Vương thịnh yến nên tất nhiên bọn họ càng hận Quân Tiêu Dao.
Cường giả hai tộc sợ đến mức hồn vía lên mây, liên tục lui về phía sau, đồng thời quát lớn: “Nữ Táng Hoàng quỷ diện, ngươi thân là Táng thổ hoàng, vì sao lại ra tay giúp một ngoại nhân!?”
Tiếng gầm lên của cường giả hai tộc không làm nữ Táng Hoàng quỷ diện ngừng giết chóc.
Nàng lại cường thế ra tay, ngọc chưởng tung ra, ngân hà lật úp, thiên địa đảo ngược, hư không sôi trào, các loại tử minh chi khí và pháp tắc tử vong đan chéo.
Trong hư không có từng đóa bỉ ngạn hoa đỏ như máu nở rộ.
Đó là sinh mệnh của từng tên cường giả đang tàn lụi.
Cả trường tĩnh mịch!
Nhìn cảnh tượng này, tất cả sinh linh Táng thổ đều không phát ra tiếng nổi.
Tuy rằng ở Vạn Cổ Táng Thổ, tử vong cũng không phải chuyện gì đặc biệt kiêng kị, nhưng chính mắt nhìn thấy giết chóc như vậy vẫn khiến người ta cực kỳ chấn động.
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nữ Táng Hoàng quỷ diện là tồn tại cao siêu đến cỡ nào, sao có thể nông cạn như vậy?”
“Vậy ngươi nói cho ta biết vì sao nữ Táng Hoàng quỷ diện lại ra tay vì thiên kiêu Quân gia?”
“Cái này... Không nghĩ ra, hoàn toàn không nghĩ ra được.”