Hai mắt hắn mở to, nhìn chằm chằm vào Tu Nghiên, không khỏi ngạc nhiên trước lời vừa rồi. Tay phải của hắn lặng lẽ duỗi thẳng, để lộ ra thanh đoản kiếm, chuẩn bị sẵn tinh thần...
*Keng!!* Tiếng kim loại v·a c·hạm với nền đất, nhận ra thanh đoản kiếm trong tay đã b·ị đ·ánh bật đi từ lúc nào, hắn ngay lập tức phản ứng lại, rút ra một thanh đoản kiếm khác cũng giấu sẵn trong người.
– Bỏ nó ra, nếu ngươi không muốn c·hết...
Mặc kệ lời đe doạ, Đào Thế Công vẫn bức tới, với một tốc độ cực nhanh, tay phải chuẩn bị chực chờ cắm ngập lưỡi thép sắc lạnh vào thẳng lồng ngực kẻ đối diện. Đợi đến khi thanh đoản kiếm đã tới gần tầm mắt, Nghiên bất ngờ đưa vọt tay trái lên, hơi ngả người về phía trước, trù định khoá tay hắn rồi dùng thể thuật. Dường như đoán định ra được suy nghĩa của Nghiên, y đang trên đà công kích đột nhiên khựng người dừng lại. Chỉ trong thoáng chốc, hắn đã ngay lập tức ngắt đòn t·ấn c·ông, xoay người lại một vòng ra sau, hạ thấp xuống, từ dưới chém ngược lên một nhát vào cánh tay phải đang thu lại của Nghiên, thành một đường cắt dài ở khúc khuỷu.
"Linh vị Biến Cách".
Nghiên thoáng chốc nhận ra được vài điểm, liền vận chân tung cước đá hắn ra xa, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai. Vóc người nhỏ dáng Nghiên vẫn thường hay dùng đây, giờ lại trở thành vấn đề khi mà tầm đánh của Nghiên trở nên quá ngắn so với đối phương; và Nghiên cũng không thể bỏ mặc trận đấu mà cấu hình lại thân thể.
Y bị đá bay, mượn đà đẩy mình lại về phía sau rồi bất thình lình lao đến một Ảnh vệ ở ngay gần đấy, xoay vòng, chém rời lìa thủ cấp. Hắn nắm lấy vải áo kẻ xấu số, kéo cỗ t·hi t·hể cách ra xa khỏi đám người kia. Sau khi hãm tốc lại bằng một tư thế vô cùng dị lạ, y rút lấy thanh đao của tên Ảnh vệ, đứng thẳng lại, giọng cũng trở nên hơi khác thường:
– Đó chỉ là khởi động thôi, nhóc con. Trận đấu giờ mới thực sự bắt đầu.
Nhìn vào dáng vẻ vặn vẹo ban nãy với sự linh hoạt trong cử động của cơ thể y, Nghiên nhận ra hắn đã biến đổi Tàng cách của hắn theo hướng nào.
– Hư cốt? – Đáp lại câu hỏi của Nghiên là một sự im lặng.
Hư cốt, chính là việc tu giả tiến vào giai đoạn Biến Cách thay vì chọn những phương pháp luyện hoá Tàng cách thông thường, sẽ chọn tế luyện khung xương của bản thân, phân rã toàn bộ thành Động nguyên, lấy Động nguyên thế chỗ, giúp loại bỏ hoàn toàn những hạn chế về phạm vi hoạt động bình thường khiến cơ thể tu giả trở nên cực kỳ dẻo dai, linh hoạt.
Tuy nhiên, điểm yếu của Tàng cách dạng này chính là nội lực cơ thể quá dễ bị phân tán do đã mất đi khung xương làm trụ đỡ, cũng như hoá hư gân cốt tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Chính vì thế, công kích của những tu giả chọn con đường này thường sẽ ưu tiên việc duy trì tốc độ và tận dụng độ linh hoạt của cơ thể. Tùy thuộc vào loại v·ũ k·hí tu giả sử dụng mà các chiêu thức, liên chiêu, tổ hợp kỹ có thể khác nhau, nhưng nhìn chung chủ yếu vẫn chú trọng vào 2 điểm đặc trưng nhu công cơ bản: thân pháp và bộ pháp. Và Đào Thế Công cũng không ngoại lệ, y sử dụng thân pháp, nhẹ nhàng lướt đi nhanh trên mặt đất, thoáng chốc đã tiếp cận được với mục tiêu. Y tận dụng triệt để không gian xung quanh, liên tục di chuyển và công kích đối phương với với tốc độ, nhịp độ cao.
Cả hai đều vẫn chưa thực sự dùng đến sức, dường như đều chỉ đang thăm dò qua lại, Nghiên không muốn dùng tới v·ũ k·hí và thuật thức, hắn cũng có vẻ vậy. Nhưng khi nghĩ đến chuyện phải tiếp tục cái trò tránh kiếm này thì Nghiên mất dần sự kiên nhẫn. Thấy y có vẻ mặt đắc ý khi ở trong một không gian như đây, Nghiên quyết định chuyển sàn đấu, lên phía trên mái ngói nhà.
Đào Thế Công cũng không do dự đuổi lên trên theo, lần này, Nghiên ra tay đánh phủ đầu hắn trước. Nghiên dậm chân, phóng vọt lên như một mũi lao, tung chân đá bay gã trong không trung, ngay trước khi y kịp tìm được một chỗ để bật đà né tránh.
Y bị đá bay, người đập vào mái dãy nhà đối diện. Nghiên cũng nhảy sang theo, sẵn sàng tiếp chiến với hắn thì đột nhiên...
Viuuu...!
Chỉ trong chớp mắt y đã ở đằng sau Nghiên, dù chỉ mới giây lát trước hắn vẫn còn nằm im bất động giữa đống hổ lốn. Y mở một điệu cười quái dị, vẻ mặt đắc thắng khi cho đối thủ một nhát đao sắc lẹm ngay giữa cổ. Y khoái chí tiến lại gần cái xác, định bụng thêm một phát nữa xuyên tim thì luồng sánh sáng hồng rực khiến gã bất giác lùi xa lại.
– Cái gì...!?
Cái xác đang biến mất. Nói đúng hơn là đang dần tan biến, hoá thành từng những cánh bướm, điểm xuyết thêm những điểm sắc hường vào cảnh màn khuya. Chúng tản rộng ra, bay tự do giữa trời. Rồi, như tồn tại một ý chí liên kết chúng lại, tập hợp lại thành một đám, co cụm, dung hoà, rồi biến mất, để lại thân thể của một nam nhân bay giữa ánh trăng tròn.
– Khà, như khi nãy ngươi có từng nói: "trận đấu giờ mới thực sự bắt đầu". Vậy thì bây giờ, trận đấu mới thực sự kết thúc!
Nói rồi, Nghiên biến mất, tức thì xuất hiện ngay cạnh Đào Thế Công, vặn tay, tung chưởng lực, một đòn đánh bay gã ra xa tận ngoài, ra khỏi trang viên của Lục trang. Y vừa vực dậy từ trong đ·ống đ·ổ n·át thì Tu Nghiên cũng đã đuổi tới nơi. Cả hai lại tiếp tục lao vào sinh tử chiến, hắn vung cây đao, một nhát chém xem chừng nhắm hơi quá vào đầu của Nghiên. Nghiên có phần hơi khinh khỉnh, động tác đơn giản chỉ là cúi người né xuống một chút. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi là đã đủ cho hắn tận dụng.
Xoay người theo thanh đao sắt ra sau, đứng trụ chân lại, cố định hạ thân, chỉnh lại cách nắm cán đao, vặn mình, vòng hai tay cao lên qua vai, tựa như một vũ điệu, tận hưởng. Mũi đao cắm ngập lấy vai, trùng với điểm mù mà Nghiên tạo ra khi hạ thấp người xuống tránh đao của hắn. Không để Nghiên có thời gian để kịp hồi thần, y rút đao, chân trái tung cước, đá ngược ra sau nhưng Nghiên nhanh chóng lùi lại về sau một bước rồi dùng tay phải quấn chân y, kẹp khoá hắn lại rồi vận công quật hắn ngã xuống đất. Nghiên chụm hai ngón trỏ, giữa tay, dứt khoát định hạ thủ pháp xuống yết hầu của Đào Thế Công. Y cũng chẳng phải kẻ vừa, không dễ mà nằm im chịu trận. "Mày khoá chân tao thì chân tao cũng khoá lấy tay mày thôi, thằng chó kiếp!" Hắn gào lên rồi liền dùng chân phải đạp ngã đối phương rồi dùng chân đang bị khoá kéo Nghiên ngã người về phía bên phải của mình, Nghiên bỗng bị va đập xuống nền đất, tay phải cũng vì vậy mà nới lỏng ra, không còn khoá chặt được chân của y nữa.
Y chớp cơ hội thoát khỏi chiếc gông xích cùm chân mình, trái với vẻ say máu chiến lúc mới đầu, y giờ không còn dám hùng hổ, vồ đến hỗn chiến với Nghiên ở dưới đất tiếp nữa. Nếu như khi nãy, ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn nhanh nhạy quật ngã lại đối phương thì cái bàn tay trắng nõn nà đó đã xé họng hắn ra biến thành một cây đàn rồi. Y hơi chững lại một khoảng im lặng, chờ cho đối thủ lồm cồm bò dậy, quan sát hắn.
Lần này y sẽ hành động cẩn thận hơn.
Hắn xông đến vung đao chém loạn về phía Nghiên, y cố tình để lộ ra sơ hở, dụ Nghiên đá chệch hướng chân hắn làm mất thăng bằng. Ngay khi Nghiên vừa tung cước, y đã đưa ngay chân trái về lại phía sau khiến Nghiên bỗng hụt đà, toàn bộ cơ thể bị khoá lại ở tư thế một chân trong một khoảnh khắc.
Và thế là có sơ hở.
Nghiên cũng thoáng nhận ra, cố gắng trụ vững lại bản thân nhanh nhất có thể, nhưng trái với suy nghĩ của Nghiên, y lại chỉ đá cao cước chân trái. Nhất thời bị hắn làm cho dao động, Nghiên theo phản xạ đưa tay lên nắm lấy chân hắn để đỡ thì lại bị y bồi cho một nhát đâm đao xuyên hẳn qua bàn tay trái của Nghiên. Bất ngờ trước đòn t·ấn c·ông, một lần nữa, Nghiên lại theo phản xạ mà lùi trở về. Nghiên nhận ra tên Đào Thế Công đã để sẵn thanh đao song song với chân tung cước của gã, chực chờ xọc lấy bất cứ thứ gì dám bắt lấy chân y. Nhìn lại lòng bàn tay bị hắn đâm một đường xuyên thông cả hai mặt, Nghiên dần cảm thấy hơi bực mình với tên này: "Một kẻ dễ chơi nhưng không dễ ăn..." Nghiên suy tính, nghĩ đến việc dùng đến thuật thức, kết liễu hắn nhanh thì...
*Viuu... Bụp!* Một thanh âm bỗng lạ nổi lên giữa nền trời ở phía xa xa, kèm theo một luồng ánh sáng đỏ, cháy rực, chầm chậm rơi xuống từ bên trên trời. Một dấu hiệu mà Nghiên chẳng muốn nhìn gặp.
– Cảnh binh... – Đào Thế Công khẽ bật lên.
Cả hắn và Nghiên đối với chuyện này giống như rước phải một đống phiền phức hơn là nỗi sợ hãi bình thường. Dù gì thì ở đời, nào có ai muốn bị kẻ khác phá đám lúc đang "chơi" đâu cơ chứ. Nghiên quay sang nhìn tên Đào Thế Công, vô tình chạm phải ánh mắt cũng đang nhìn đối thủ của gã, cả hai không nói không rằng rồi y bất ngờ bỏ chạy đi.
Hắn một mạch chạy thẳng phía Tây trấn Thanh Hải, tới cánh bìa rừng Thạch Phác, cùng lúc đó Nghiên cũng đuổi kịp ngay sát theo sau. Tuy đã ra khỏi khu dân cư, nhưng với sự xuất hiện của đám cảnh binh, Nghiên không muốn dùng thuật thức g·iết y để rồi bị phát giác chút nào, đơn giản là vì nhiều thứ không cần thiết sẽ xảy đến nếu phải giáp mặt với bọn chúng.
Đào Thế Công hắn hiện đã chạy vào trong khu rừng, Nghiên cũng bước vào theo. Y đã mất dấu. Nghiên dừng lại, nghe ngóng, cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh. Y dường như đã biến mất, không một chút dấu vết khiến Nghiên có phần cảm thán trước trình độ ẩn thân của hắn:
– Ra khả năng của ngươi còn có thể tới được đến mức này nữa sao. – Vừa dứt câu, hắn đã lao ngay từ trong bóng tối tính ra tay.
Nghiên quay ngoắt lại, tránh đao của y rồi một lần nữa, vào thế, tung chưởng lực, đánh bay gã đi. Lần này, hắn thực sự nằm bất động trước lực đạo từ chưởng vừa rồi, y cựa quậy, cố vực dậy mình để t·ẩu t·hoát nhưng quá muộn. Đào Thế Công giờ như đã thành tàn phế, để mặc cho Nghiên ném mạnh cả cơ thể mình vào thân cây gần đấy.
– Giờ thì chắc nói chuyện thoải mải được rồi đây.
Y hộc máu, thở hồng hộc, dùng đến sức mình để nói thành tiếng:
– Nó... cái thứ cánh hồng đó... cái thứ c·hết tiệt người vừa dùng... Chắc chắn không phải thứ mà một kẻ ở thế giới này có thể dùng. Mày... mày là Chuyển thần!! – Y đột nhiên gằn lên khi nhắc đến hai từ cuối, nhấn mạnh đến thân thể của Nghiên.
– Chẳng phải ngươi cũng thế sao.
– Đúng, mày và tao... cũng đều chỉ là kẻ mang tội lỗi đến với thế giới này mà thôi!
– Trả lời câu hỏi của ta, nếu ngươi muốn được c·hết. – Nghiên bất ngờ lấy tay bóp chặt cổ hắn, giọng đe doạ. – Bằng không, đừng nghĩ đến chuyện được sống bình thường...
– Hà hà... Không cần ngươi mở miệng, ta tự khác ngửa bài, dù sao thì kế hoạch mà ta toan tính cũng đã chẳng còn tác dụng gì nữa!
Rồi hắn lại cất lên điệu cười thều thào, rồ dại.
– Vậy thì nói cho ta, kế hoạch của ngươi liên quan gì đến Kiều Ngọc Vân?
– Việc này phải nói đến chuyện lâu về trước, khi ta đã thông qua tên Mục La cùng vài lão già khác để ngấm ngầm thâu tóm rồi kiểm soát toàn bộ Mục gia.
Vốn ban đầu y định mượn tiềm lực của Mục gia để củng cố vị trí của mình trong Ngũ Thủy Quan rồi dần dần kế vị chức quan chủ. Nhưng lại có một biến cố xảy ra, sư phụ của hắn đột nhiên nhận thêm một đệ tử kinh tài khác – Hoàng Sâm – cũng chính là người đã bị hắn thẳng tay trừ khử vào đêm hôm đấy. Dù là đời sau, nhưng trước tài năng mà sư đệ hắn thể hiện, y vẫn mặc định Hoàng Sâm là mục tiêu phải bị loại bỏ trên con đường làm chủ Ngũ Thủy Quan, và rộng ra là thống trị toàn bộ ba tỉnh lân cận: La Sơn – Phong Châu – Tỉnh Giao.
– Một thời gian sau ta cũng nhận được tin rằng quan chủ đã thu nhận một nữ tử tên Kiều Ngọc Vân làm đệ tử chân truyền. Dự tính ban đầu lúc này đã đổ bể nhưng sau khi đã tra ra được lý lịch của con bé kia là ở đây, ta lại nảy sinh ra một kế hoạch khác.
Y trực tiếp rèn giũa Mục La, rồi lệnh cho hắn tiếp cận gần với Ngọc Vân hòng thực hiện một mối quan hệ liên hôn giữa cả hai. Mục gia dựa theo ý của y sẽ ủng hộ Kiều Ngọc Vân lên làm quan chủ, rồi từ đó y sẽ âm thầm điều khiển và chiếm lại toàn bộ Ngũ Thủy Quan. Nhưng tên Mục La hắn vì ỷ thế lại gia trưởng quá mức khiến chuyện rằng buộc liên hôn với Kiều Ngọc Vân chẳng đi đến đâu, trái lại hắn còn làm cho tình hình thêm phần tồi tệ, khiến y phải tức tốc đào tạo lại Mục Thuần Chung, nhị đệ của hắn, nhằm đảm nhiệm thay cho Mục La.
– "Con la" ngu dốt đó! Dù ta đã cấm hắn dám bén mảng lại gần con ả kia, nhưng tên ngu xuẩn đấy vẫn thích làm theo ý mình. Ta vốn định dựng lên một cái bẫy, dụ gán tội cho hắn rồi tống tên ngu đấy vào lao ngục quan phủ một thời gian để tránh hỏng việc, nhưng rồi, lại một lần nữa, mọi thứ lại đổ bể khi "ngươi" tới, và g·iết sạch bọn chúng! Hahaha! Ban đầu ta còn nghĩ rằng là con ả kia mượn tay quan chủ để trừ khử chúng, nhưng sau đêm hôm nay, sau trận chiến vừa rồi, ta có thể chắc đến sáu, bảy phần rằng đó chính là ngươi, đúng chứ?
Rồi y lại nở một tràng cười điên dại. Nghiên vẫn bình thản như không, tiếp tục tra hỏi hắn:
– Tiếp đó rồi sao?
– Ngầm đồng ý rồi à? Khà khà khà! Sau đêm ngươi tàn sát Mục gia ấy, ta đã định vứt bỏ bọn chúng để tìm một thế lực khác, hoặc ta cũng có thể thâm nhập thẳng vào Lục Gia Trang ngươi luôn, nhưng rồi, ta nghĩ lại, lại nghĩ ra một kế hoạch khác, một kế hoạch tuy mạo hiểm nhưng lại có thể trực tiếp đưa ta đến gần với vị trí quan chủ hơn mà lại có thể thẳng tay trừ khử toàn bộ chướng ngại...
Theo đó, hắn biết Vân thường cứ cách mỗi vài tháng lại xin được về thăm quê nhà, nên y đã mượn tay đám dã tặc cùng thích khách trong vùng, ráo riết t·ấn c·ông những đệ tử hạ sơn khác, khi đó, y sẽ lấy lý do là để bảo đảm an toàn cho sư muội mà có thể tiện tay kéo tên Hoàng Sâm đi cùng. Nhưng y cũng cần một nhân chứng, một kẻ yếu ớt, cả tin để sống sót và tô đậm lên "chiến công" vang dội của mình, và không ai khác ngoài người còn lại, Tần Quỳnh An.
Bước đầu, y sẽ tìm cách khiến cả nhóm phải nghỉ lại giữa khu rừng này, sau đó sẽ hạ thuốc mê và độc dược vào thức ăn, nước uống và cả không khí xung quanh. Tất nhiên, chính y cũng sẽ phải trúng thứ độc đó nhưng với linh vị Biến Cách của y thì với liều lượng tưng đây chẳng là vấn đề gì.
Khi hắn đã chắc chắn rằng độc hiệu đã phát tác với cả ba, thì cũng là lúc y bắt tay vào thực hiện hoá kế hoạch của mình: y rút đao, hành quyết Hoàng Sâm rồi hắn quay sang đ·ánh đ·ập, đâm chém Vân một cách mạnh tay, cũng không quên tống ít dịch độc vào miệng cô theo đúng kế hoạch nhằm giả dấu vết rằng Vân đã phải giao đấu với một cao thủ dùng độc. Xong xuôi, hắn cũng ngụy tạo dấu vết cho cả mình và Tần Quỳnh An để tránh bị nghi ngờ rồi đưa cả hai về lại Lục Gia Trang, và để không có một điểm đáng ngờ nào, y đã diễn tròn vai xả-thân-vì-đại-nghĩa, dùng sức lực của bản thân, đem hai người họ trở về trong tình trạng kiệt sức và lúc ở lại điều dưỡng ở Lục Gia Trang, cũng là lúc bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn bắt đầu.
Mỗi ngày, hắn sẽ đều đặn tới phòng bệnh thăm Kiều Ngọc Vân rồi tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi đó để hạ thủ. Ngoài độc dược khiến Kiều Ngọc Vân hôn mê ra, hắn còn thêm chất dịch nhầy trong dạ của một loại quái sinh. Cứ thế, hắn sẽ thường xuyên lui tới để kéo dài thời gian chuẩn bị, đồng thời duy trì nồng độ của chất dịch này. Vì để thuận tiện cũng như tạo lập được một không gian riêng, y đã giả dạng thành mình đang thầm thương trộm nhớ đơn phương, nhằm đuổi khéo những người khác để tiện việc hành sự.
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, y sẽ ra hiệu cho đá·m s·át thủ ở ngoài trang viên đó, giả vờ đột nhập vào t·ấn c·ông Lục Gia Ngân và Kiều Minh Thư. Khi đã câu kéo thời gian đủ lâu, chúng sẽ nói "câu đó" và ném toàn bộ những chiếc lọ chứa chất dịch hoa Thần Đài mà y đã chưng cất về phía đối phương, đặc biệt là hai người Lục Gia Ngân và Kiều Minh Thư. Khi đó, trước "câu nói" từ đá·m s·át thủ, cả hai rất nhanh sẽ bị kích động, gấp rút chạy tới phòng của Kiều Ngọc Vân, xem xét tình hình. Chính vào khoảnh khắc đấy, khi đám người kia tiếp cận gần tới Kiều Ngọc Vân, chất dịch và thứ mùi hương đó sẽ lan toả ra khắp căn phòng, đồng thời, chính Vân sẽ hít phải chúng. Dưới tác dụng của hương hoa Thần Đài với chất dịch trong người Ngọc Vân, sẽ tạo thành một chất kịch độc, g·iết c·hết Vân chỉ với một liều lượng rất nhỏ, mà y biết chắc rằng từng đấy là quá đủ để trong cơ thể Vân tồn đọng một lượng "rất nhỏ" đó. Ả sẽ c·hết để y được bước đến đài vinh quang, con ả sẽ c·hết trong chính vòng tay của người thân nó mà không biết rằng chính chúng là kẻ đã khiến nó phải lìa xa cõi đời.
– Phải! Đáng lẽ ra, tất cả mọi thứ sẽ đều phải diễn ra như thế. Nếu không có mày! Mọi chuyện đã theo đúng ý tao. Chứ đéo phải thế này! – Rồi hắn lại tru tréo, gằn rú lên những điệu tràng khó hiểu.
Y vốn dĩ đã có thể nghiễm nhiên, hãnh diện trở về với góc nhìn của một người bị hại đã gắng gượng hết sức để cứu vãn thảm tình.
– Còn trăng trối gì nữa không. – Nghiên cũng chẳng mong đợi gì hắn trả lời.
– Ha... ha... ha... – Hơi thở y dần trở nên nặng trịch, y hỏi ngược lại bằng những lời đứt quãng. – Tao thấy... có vẻ như, mày biết khá rõ cách để hạ bại tao... nhanh nhất thì phải... – Y thở hổn hển đuối sức. – Mày không sợ nãy giờ tao chỉ đang giả vờ sao?
– Khi nãy ta đã dồn, đúng hơn là "nén" lại đến khoảng 7 phần động lực ta có thể điều động để một kích phá nát toàn bộ cơ thể ngươi rồi.
Nghiên biết rõ, hắn đã không còn khung xương làm trụ đỡ, đồng nghĩa với việc để duy trì hình dáng cơ thể cũng như cử động các cơ, ổn định cân bằng mọi thứ trong nội thể thay cho tủy cốt thì điều kiện tiên quyết là hắn phải sở hữu và duy trì một lượng lớn Động nguyên nhất định trong cơ thể, để thân thể tiếp tục "sống" và "hoạt động" chứ chưa tính đến chuyện để giao đấu thì y càng phải tích lũy một lượng Động nguyên khổng lồ mới có thể tùy ý sử dụng thuật thức trong trận chiến nếu không muốn rút ngắn chính sinh mệnh của mình ra để đổi lấy sức mạnh.
Cũng vì lẽ đó mà suốt từ lúc bắt đầu đến giờ, y đều không dám sử dụng đến những dạng thức bậc cao mà Nghiên biết chắc chắn rằng hắn ít nhiều cũng phải thông thạo đôi ba quyển. Động nguyên trong hắn quá ít chỉ đủ để "duy trì" có lẽ vì để diễn thêm tròn vai "n·ạn n·hân" này, hẳn y cũng đã tản đi không ít để tránh khỏi bị sinh nghi. Do đó để tránh kéo dài thời gian, Nghiên trực tiếp dùng đến 7 phần Động nguyên, nén toàn bộ lại vào khoảng giữa năm ngón và lòng bàn tay, đánh thẳng vào bụng y, giải phóng Động nguyên thành một v·ụ n·ổ phá hủy nội tạng và nhục thân khiến y vì để sống sót đã buộc phải dùng đến gần hết lượng Động nguyên tồn dư trong cơ thể để phân tán, cản lại chưởng lực của Nghiên vừa rồi.
– Làm đi! Ra tay đi! Làm mọi thứ ngươi có thể để kết liễu tao đi! Sống là h·ình p·hạt, c·hết là giải thoát! Giết c·hết tao! Nếu như mày có thể! – Hắn gào thét trong cơn tuyệt vọng của sự sống. – Sớm thôi, tao và mày sẽ còn gặp lại, rất nhiều lần là đằng khác... ha... ha...
Thể trạng hiện tại của Đào Thế Công còn yếu ớt hơn cả một người mắc bệnh sắp tử, tuy nếu để mặc hắn ở đây một thời gian, hắn có khả năng vẫn sẽ hồi phục trở lại nhưng chẳng có lý do gì để Nghiên phải làm như vậy cả.
Nghiên giơ ngón tay, định bụng thực hiện lại ngón chỉ pháp bị hắn phá giải khi nãy. Nhưng rồi, Nghiên nghĩ lại, hạ cánh tay, nhếch miệng dần mà nhìn hắn...
***
Một lúc sau, một đám người mặc đồ đen, trên người mang đầy những thiết bị kỳ lạ tụ tập lại một vị trí phía rìa ngoài cánh rừng, ngay cạnh trấn Thanh Hải. Một hai người tới tiếp cận, xem xét tình hình, vài người khác chia nhau kiểm tra khu vực xung quanh, những người còn lại bay tản ra các vị trí, đảm nhiệm vụ canh phòng. Chợt một nhóm nhỏ khác cũng bay đến, ngoại trừ những người giống hệt đám người kia ra, còn một nữ tử khác cũng mặc cùng một bộ đồ, đeo đầy những thiết bị kỳ lạ như thế, chỉ khác là cô ta không đội mũ, trùm kín mũi mặt như những người kia, phong thái cũng có phần thản nhiên hơn so với những thành viên còn lại.
– Có phải hắn không?
– Tôi không dám chắc lắm, có lẽ là không, tôi nghĩ đội trưởng cô vẫn nên tự mình kiểm tra thì hơn. – Một thành viên kiểm tra cái xác tới nói với cô.
– Không cần thiết, tôi hiểu ý anh rồi.
Rồi cô ta hơi lùi lại ra xa, đưa tay lên ấn giữ một thứ hình hộp đeo trước ngực trái, nói:
– Đội 245 gọi Trung tâm! Phát hiện một t·hi t·hể tình nghi là "đối tượng" ở khu vực bìa rừng Thạch Phác, cạnh trấn Thanh Hải, Lữ Lân. Kiểm tra t·hi t·hể không phát hiện tồn dư năng lượng sau khi t·ử v·ong. Đối chiếu dấu vết trùng khớp với tín hiệu năng lượng được cung cấp. Báo cáo, hết!