Thiên Hoàng hắn khuôn mặt cứng đờ từ từ nhìn Tư Nhã cười với hắn, những dòng máu tươi từ miệng nàng không ngừng tuôn ra.
Hắn liền thu thương đặt xác nàng xuống, bầu trời như khóc cho chuyện tình đôi lứa mà cũng đổ mưa, trên khuôn mặt nàng đến lúc c·hết vẫn còn nở nụ cười mãn nguyện.
Thiên Hoàng từ từ quỳ gục xuống trước cái xác của Tư Nhã, nước mắt hắn không ngừng được tuôn ra và hét lớn.
"Oai phong gì chứ ? Kiêu Ngạo gì chứ ?".
"Gia đình mất, bạn bè xung quanh cũng không thể bảo vệ".