Lần này Trần Ngưỡng không kìm được nữa, đảo trắng mắt nhìn cánh cửa trống rỗng, xem ra ba viên thuốc lúc sáng đã hết sạch tác dụng rồi.
"Xin hỏi......"
Giọng bác sĩ từ phía sau truyền đến, Trần Ngưỡng quay đầu cười: "Em trai tôi, tâm tình không tốt lắm."
Bác sĩ hiển nhiên nhìn ra trạng thái của Triều Giản không ổn, còn muốn nói gì đó, Trần Ngưỡng không cho ông ta cơ hội, anh dẫn chó đuổi theo.
Nam hài đến đây với anh từ sáng, ở lại cả buổi sáng, tuy không nói lời nào nhưng vẫn ở bên cạnh anh làm kiểm tra cho cún con.
Cảm xúc kìm chế không được, phập phồng quá lớn, cố tình gây sự cũng là bình thường.
Chỉ có điều......
Sao cậu ấy lại đi cạnh tranh với cún con?
Bước chân của Trần Ngưỡng nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, anh đi nhanh qua đại sảnh liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa. Không đi, đứng ở nơi đó chờ anh.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Trần Ngưỡng có điều gì đó lóe lên, anh chưa kịp bắt được thì đã mở cửa kính bước đến bên cạnh thiếu niên.
"Buổi sáng cảm ơn cậu đã cùng tôi đến đây, chờ rất nhàm chán đúng không, giờ chúng ta đi ăn cơm rồi lập tức về nhà."
Triều Giản đối diện với đường phố, mí mắt rũ xuống không thể nhìn rõ có thứ gì: "Hiện tại đã kiểm tra tổng quát hết, anh có thể dừng lại rồi chứ?"
Trần Ngưỡng không trả lời ngay.
Khi ra khỏi bệnh viện phục hồi chức năng, anh cảm thấy mọi chuyện xảy ra với mình đều không hợp lý, nên đã nhanh chóng đến bệnh viện tâm thần Trường Ninh, kết quả chẩn đoán cho thấy anh không bị điên, khỏe mạnh, thậm chí không bị suy nhược thần kinh.
Tình huống của cún con rất giống với anh. Rõ ràng là nó không nên bình thường như vậy, nhưng đó lại là sự thật đưa đến trước mặt anh.
"Chờ Võ Ngọc trở về." Trần Ngưỡng nhẹ giọng nói, "Khi cô ấy trở về, tôi sẽ không quan tâm đến 03 nữa."
Anh sẽ tìm cách xóa sạch ký ức liên quan đến 03, tránh để tồn đọng, nhỡ bị bệnh rồi điên mất.
Ống quần bị bắt lấy, Trần Ngưỡng cúi đầu nhìn chó con muốn thu hút sự chú ý của mình.
Triều Giản liếc mắt nhìn nó một cái, nó lập tức chui xuống khỏi quần của Trần Ngưỡng, thân hình đầy lông nằm trên mặt đất, đầu vùi trong móng vuốt.
Động tác liền mạch lưu loát.
Trần Ngưỡng buồn cười: "Nó sợ cậu."
Mi mắt Triều Giản hơi động.
Trần Ngưỡng không cười nữa, anh nói, "Ca ca cũng sợ ngươi."
Triều Giản: "......"
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản tìm một tiệm cơm giải quyết cơm trưa. Triều Giản không vội vã phải đi về, Trần Ngưỡng thấy vậy dắt chó, dẫn theo hắn cùng nhau đi dạo phố.
Sự kết hợp giữa hai người và một chú chó đã thu hút sự chú ý của người qua đường.
Chủ nhân đeo khẩu trang đội mũ bóng chày, chó không có gì che chắn, giá trị nhan sắc lồ lộ ra bên ngoài như vậy, làm hại mấy em gái đi ngang qua bị moe đến hét um trời
Trần Ngưỡng nhìn làn sóng thứ tư gào thét đã đi xa, anh kéo chó đi theo Triều Giản ngồi xuống băng ghế bên đường.
"Không ra không biết, vừa ra đã hoảng sợ, 03 còn rất nổi tiếng."
Triều Giản bỏ nạng sang một bên: "Xấu chết đi được." Hắn lại nói, "Nhìn đau mắt."
Giữa từng hàng chữ đầy ngập sự chán ghét.
Trần Ngưỡng cởi ba lô, bế chó con lên, để nó nằm xuống.
"Với cậu mà nói, vật gì không xấu?"
Triều Giản không nói. Tiếng cười của Trần Ngưỡng xuyên qua lớp khẩu trang truyền ra: "Không có chứ gì, tôi biết ngay mà."
"Anh biết cái quỷ ấy." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng nghẹn, anh xoay đầu nhìn thiếu niên: "Vậy thì cậu nói xem nào, không cần ba hoặc năm vật, chỉ cần cậu có thể nói ra một vật gì đó cậu cho rằng không xấu là được."
Hầu kết của Triều Giản hơi động, không phát ra tiếng.
Trần Ngưỡng không miễn cưỡng hắn, tầm mắt của anh xuyên qua đám người, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra "Hoàn cảnh xa lạ" "Sợ người lạ" mà bác sĩ nhắc tới.
Chần chờ một hồi, Trần Ngưỡng lấy di động đặt lên trên đùi, dùng ngón tay trái chọc bàn phím, gửi tin nhắn cho Võ thúc.
- Võ thúc, cún con của Võ Ngọc được nuôi từ khi nào vậy thúc?
Một lúc sau Võ thúc mới trả lời, ông nói mình đã quên rồi, nhớ không rõ lắm. Câu trả lời này lại kéo mọi chuyện vào một vòng luẩn quẩn, Trần Ngưỡng buông tay một lúc, gãi gãi cằm chó con, ngay khi anh đưa tay định véo móng vuốt chó, Triều Giản đột nhiên mở tay anh ra.
Trần Ngưỡng còn chưa làm gì, Triều Giản đã nói: "Tôi muốn ăn bánh mì."
"Bên kia có cửa hàng." Trần Ngưỡng chỉ cho hắn xem.
Triều Giản không phản ứng.
Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí nói: "Mới vừa ăn cơm xong, không nên ăn thêm, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày, như vầy đi, lát nữa đi về, chúng ta cùng nhau đi mua một ít."
Triều Giản vẫn không nói gì, trên mặt cũng không có cảm xúc dao động, nhưng môi đã không còn mím chặt nữa.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, người đi đường không chen chúc không ồn ào, bước chân bình thản, biển quảng cáo của các minh tinh đầy đường, thỉnh thoảng có người ham mộ ghé vào check in, ngại ngùng hoặc giả vờ bình tĩnh cầm di động, vừa đi bộ và đăng blog. Phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi đều là thời thượng phồn hoa hoà bình mà ấm áp, đây chính là Phố Nam Thanh Thành.
Không giống như Phố Đông đầy nghèo khó và chật vật.
Không giống như vùng ngoại ô phía bắc nơi Trần Ngưỡng sống, một nơi bận rộn và vội vã.
Trần Ngưỡng thư thái ngồi một hồi, phát hiện Triều Giản không biết khi nào quay người lại, ánh mắt dường như đang hướng về một cửa hàng hoa.
"Cậu muốn mua hoa? Trong nhà không có bình để cấm đâu."
Triều Giản bỗng nhiên nghiêng đầu: "Ai nói tôi muốn mua, tôi mua hoa làm gì?"
Trần Ngưỡng bị hắn hỏi đến không hiểu ra sao, tôi nào biết.
Đôi mắt đen thẫm của Triều Giản nhìn thẳng vào Trần Ngưỡng, trong miệng ngậm bơ sữa.
Cũng không biết ngậm bao nhiêu viên, ăn nửa ngày còn chưa hết. Trần Ngưỡng bị nhìn chằm chằm, nhất thời da đầu trở nên lạnh lẽo, ăn bơ sữa thì ăn đi, tại sao còn nhìn anh ăn chi không biết.
.
Khi về đến nhà, trong túi đồ của Trần Ngưỡng nhiều mấy cái bánh mì và bánh dứa, cùng với...... một chiếc bình hoa và một bó hoa.
Triều Giản ngậm một viên bánh dứa bước vào phòng, đóng cửa lại cái cạch.
Trần Ngưỡng bị bỏ lại một mình trong phòng khách, đối mặt với bó hoa tươi.
Trần Ngưỡng cầm chiếc bình đi đựng nước, tay trái cầm kéo cắt bao bì bên ngoài những bông hoa: "Trong nhà thế nhưng lại có hoa."
Không thể tưởng tượng được.
"Rắc"
Trần Ngưỡng cắt bỏ phần dưới cùng của cành hoa, lẩm bẩm: "Mình còn không biết mình đang làm gì nữa, cắt cành hoa, cắm hoa, chuyện quái gì thế này."
Anh vừa phun tào, vừa cắt hoa cắm vào bình.
Chỉnh tới chỉnh lui. Thấy khá ưa nhìn, vì thế Trần Ngưỡng đã chụp vài tấm hình.
Hầu hết những bông hoa mà Triều Giản mua đều là búp, nở từng bông một cũng héo từng bông một dưới sự chăm sóc của Trần Ngưỡng.
Tháng 4 bình yên trôi qua, tháng 5 đến, vẫn không thấy bóng dáng của nhiệm vụ thứ năm đâu.
Võ Ngọc vẫn không có tin tức gì, số điện thoại của cô luôn ở ngoài vùng phục vục, sống không thấy người, chết không thấy xác, Võ thúc Võ thẩm cũng chưa từng nghĩ tới việc báo cảnh sát.
Hẳn là mấy năm gần đay con gái của bọn họ thường xuyên không liên lạc được, sau đó đều bình an vô sự trở về nên đã quen.
Khả năng không chỉ một lần.
Chuyện của Võ Ngọc sẽ có kết quả, dù là tốt hay xấu, trong vài tháng hay một hai năm, Trần Ngưỡng đều đang chờ đợi.
Trần Ngưỡng hy vọng cô ấy sẽ trở về nhà an toàn. Trong khoảng thời gian này Trần Ngưỡng ở nhà ăn ăn uống uống, cuộc sống rất thoải mái, thỉnh thoảng anh mở cuốn sách《Mối quan hệ giữa ý thức của thuyết lượng tử và thế giới》ra xem, có rất nhiều điều mà anh không thể hiểu được, lúc làm đánh dấu sẽ nhớ tới Tôn Văn Quân.
Sau lần trò chuyện đó, Tôn Văn Quân không liên lạc với anh thêm lần nào nữa.
Tôn Văn Quân nói mình đi nơi khác công tác, nếu sự tình thuận lợi, trong vòng một tháng sẽ trở về, hẹn anh cùng ăn một bữa cơm.
Bây giờ đã một tháng rồi.
Có vẻ như không được thuận lợi.
Nguyên văn của Tôn Văn Quân là, nếu không thuận lợi nói, ngày trở về phải xem ý trời.
Nó có thể được tóm gọn trong sáu từ - làm hết sức mình và tuân theo số phận.
Trần Ngưỡng không thích câu nói đó, quá thực tế và quá bất lực, dường như sức con người rất nhỏ, tại thời khắc số mệnh đến, không còn cách nào khác trừ việc phải đầu hàng. Mặc dù đó là sự thật.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, đến giữa tháng năm trong khi Trần Ngưỡng đang đợi thì thời tiết trở nên nóng bức.
Mọi người cởϊ áσ khoác, mặc quần áo đơn, lần lượt mua dưa hấu và kem que về nhà.
Mùa hè tới rồi.
Vết thương trên ngón tay Trần Ngưỡng dần bình phục, móng tay cũng dài ra một chút, trông khá xấu xí.
Mỗi lần Trần Ngưỡng đi mua sắm bên ngoài mà đưa tay ra, người khác phải liếc mắt nhìn vài lần.
Một số còn biểu hiện ra vẻ ghê tởm, biểu tình giật mình.
Trần Ngưỡng luôn đáp lại bằng một nụ cười xin lỗi, thời tiết nắng nóng, vết thương đã lành, anh không thể vẫn cứ luôn quấn băng gạc.
Móng tay mọc rất chậm, anh không cố ý để lộ ra ngoài chọc cho người ta sợ.
Thường thì lúc này, Triều Giản sẽ lấy lọ thuốc ra, có khi đổ vài viên ra uống, có khi không uống, cứ niết ở trong tay, lắc ra âm thanh làm người ta ê răng. Tần suất uống thuốc của Triều Giản hoàn toàn rối tung.
không còn ba lần một ngày hay bốn lần một ngày, mà là ăn bất cứ lúc nào hắn muốn.
Tác dụng của thuốc rất nhỏ nên khó ước lượng, sau khi ăn xong vẫn là động một chút liền nóng nảy, tức giận.
Trần Ngưỡng vẫn giúp Triều Giản thực hiện việc phục hồi theo lịch trình, đồng thời động viên và giám sát việc điều trị phục hồi tâm lý của hắn.
Lúc hiệu quả tốt nhất, Triều Giản có thể đi hơn hai bước.
Không thể nhiều hơn nữa.
Trần Ngưỡng không thất vọng, cũng không muốn từ bỏ, anh là người từng trải, có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Điều duy nhất khiến anh sợ hãi là, không biết từ lúc nào bắt đầu, Triều Giản sẽ nhìn anh chằm chằm mà không hề báo trước, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời nào, cứ như sợ anh sẽ biến thành một con bướm rồi bay đi mất. Cuối tháng 5, Trần Ngưỡng vừa ăn dưa hấu vừa thổi điều hòa, than thở rằng nửa đầu năm sẽ không còn nhiệm vụ nữa, thì nhiệm vụ liền tới.
Nhiệm vụ thứ năm là nhiệm vụ có trang bị đầy đủ nhất cho Trần Ngưỡng, bởi vì trước khi tiến vào, anh cùng Triều Giản ở bên ngoài mua sắm.
Áo tay ngắn, quần dài, mũ lưỡi trai.
Hai túi mua sắm, một lớn và một nhỏ, đựng các vật dụng cần thiết hàng ngày và một ba lô.
Ba lô của Trần Ngưỡng rất nặng, hai bình Khai Phong quả mận, một hộp sữa viên lớn, một ít đồ ăn nhẹ, và cuốn sổ ghi chép của Vương Khoan Hữu.
Mang nhiều như vậy đồ vật, kết quả phát hiện địa điểm của nhiệm vụ lần này là một thị trấn nhỏ, không phải lo lắng về đồ ăn thức uống.
Trần Ngưỡng liếc nhìn tấm bia đá bên cạnh.
Hai từ đầu tiên đều là những vết xước chằng chịt, anh nhìn không thấy ghi cái gì, từ cuối cùng rất rõ ràng, thị trấn. XX thị trấn.
Vị trí của Trần Ngưỡng và Triều Giản ở bên trong tấm bia đá, quy tắc đưa bọn họ vào trấn nhỏ này.
Tấm bia đá dựng đứng ở bên đường, tựa hồ bị gõ mạnh vô số lần, không cho phép nó ngã xuống một chút.
"Chúng ta ngồi đây một lát chờ những người khác đến." Trần Ngưỡng ném túi hàng xuống cỏ, chuyển động cổ tay vài cái, cởi ba lô ra, mở khóa, đưa cho Triều Giản một chai quả mận.
Triều Giản nhấp vài ngụm rồi ngừng uống.
Trần Ngưỡng không mở thêm chai khác, uống hết phần còn lại của Triều Giản, vừa mới uống hai ngụm thì có tiếng hét kinh hoàng từ một bụi cây cách đó không xa.
Người mới tới.
Trần Ngưỡng uống thêm một ngụm, vặn nắp, ném chai vào ba lô, cởi mũ lưỡi trai, lau mồ hôi trên trán. Người mới trong bụi cây vẫn chưa chạy đến.
Đã xảy ra chuyện? Trần Ngưỡng đi về hướng đó, đột nhiên anh dừng lại: "Cậu có ngửi thấy mùi thuốc khử trùng không?"
Triều Giản ngồi trên tảng đá, ra hiệu với Trần Ngưỡng: "Mũ."
Trần Ngưỡng hỏi hắn làm gì.
"Tôi nóng." Triều Giản không kiên nhẫn.
Trần Ngưỡng ném mũ trong tay cho Triều Giản, nhìn thấy hắn đang cầm quạt thì không nói nên lời, tại sao lại không dùng mũ của cậu ấy.
Có một âm thanh lạo xạo phát ra từ những bụi cây đằng kia, kèm theo mùi thuốc khử trùng đặc quánh.
Trong đầu Trần Ngưỡng hiện ra một khuôn mặt.
Một người bước ra từ trong bụi cây, khuôn mặt gầy gò, vàng sáp, tóc đen dài xõa vai, mặc một thân trang phục thanh lịch được làm thủ công riêng, đeo một chiếc đồng hồ kim cương, mỗi bước đi của anh ta đều có mùi thuốc khử trùng, Anh ta và bóng người trong đầu Trần Ngưỡng chồng lên nhau. Thật là Họa gia.
Anh ta mặc một chiếc quần tây dài, được buộc cẩn thận, bên cạnh có một người mới, vừa rồi gặp phải trong bụi cây.
Người mới là một cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam, cô muốn túm lấy quần áo của Họa gia, rồi lại nhìn ra anh ta có thói ở sạch nên không dám đụng vào, chỉ hơi dựa gần.
Trần Ngưỡng và Họa gia chào hỏi nhau một đơn giản, chợt anh ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Anh ngồi xuống bên cạnh Triều Giản, nói nhỏ: "Hướng Đông cũng vào."
Châm dự phòng này đánh đến có chút muộn. (báo trước cho biết nhưng muộn rồi)
Động tác lắc mũ của Triều Giản dừng lại, rồi lại tiếp tục, biên độ lớn hơn rất nhiều: "Người còn chưa xuất hiện, anh đã biết là hắn ta, tâm ý tương thông?"
Trần Ngưỡng lắc đầu: "Không tồn tại."
Anh vừa nói xong, có một tiếng gầm hung ác, nổi lên từ bên trái. "Mẹ nó! Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, đầu lão tử sắp nổ tung rồi đây này, khóc nữa thì bố gϊếŧ các ngươi!"
Hướng Đông ngậm thuốc lá, mặc áo vest và quần ống rộng, chân đi dép xỏ ngón, theo sau là bốn nhiệm vụ giả, ba người trong số họ khóc đến đỏ cả mắt, còn một người thì khá bình tĩnh.
"Đều mẹ nó không nghe thấy sao? Lão tử......"
Tiếng mắng của Hướng Đông đột ngột dừng lại, hắn nhổ tàn thuốc dính trên môi, nhe hàm răng trắng lóa nói: "Kháo, được, được được được, muốn gặp, không muốn gặp, đầy đủ."
Hướng Đông sải bước về phía Trần Ngưỡng, làm lơ Triều Giản nói: "Trần tiên sinh, hy vọng lần này hợp tác này của chúng ta sẽ vui sướng."
Trần Ngưỡng có lệ trả lời: "Chỉ mong là vậy."
Hướng Đông: "......"
Một lát sau, lại tới thêm ba nhiệm vụ giả, cộng cả nhóm người Trần Ngưỡng nữa, tổng cộng mười hai người. "Có vẻ như sẽ không có NPC nào tới đón chúng ta."
Trần Ngưỡng cất điện thoại di động: "Vậy chúng ta phải tự mình vào thị trấn."
Họa gia nói: "Khi tôi vào đây, nơi mà tôi đặt chân có thể nhìn ra toàn bộ thị trấn, tôi nhìn, không có ai trong thị trấn cả."
"Không trấn?" Hướng Đông xoa cằm, "Quả nhiên cùng ý nghĩ của ta......"
"Nhìn kìa!"
Cô gái với mái tóc ngắn màu xanh lam chạy lên sườn đồi , chỉ xuống phía dưới la lên.
Mọi người lập tức lên sườn đồi, từ trên cao nhìn xuống.
Rất nhiều người!
Tất cả đều đứng ở trong nước, đồng loạt ngẩng đầu, mắt nhìn vào một chỗ, thân hình bất động.